Trong một căn phòng tối đen không lấy nổi một tia sáng lọt vào. Một cậu bé chân lắm tay bùn nằm tròn trong một góc. Căn phòng quá tối để có thể nhìn rõ khuôn mặt cậu. Người cậu run bần bật, phát ra tiếng động "cầm cập" nhẹ trong không gian tĩnh lặng này. 
Không một ai đến cả... 
Tại sao lại bỏ tôi ở đây... 
Tôi sợ tối lắm... 
Lạnh lắm... 
Ai đó... 
Ai cũng được... 
Giúp tôi... 
Làm ơn... 
Làm ơn... 
Làm ơn... 
"Làm ơn!" Hàn Khánh bật dậy, anh thở phào nhẹ nhõm vì nó chỉ là một cơn ác mộng. Anh dựa vào gối, mặt đâm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, lầm bầm:"Ánh sáng thật đẹp..." 
Anh đi tắm sau đó xuống lầu ăn sáng. Cảm thấy được luồng khí quen thuộc đằng sau mình, anh quay mặt lại, cười tươi rói:"Vare! Sáng tốt lành a!" 
Nhìn nụ cười có chút gượng gạo của Khánh, Vare không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi ngồi phịch xuống cái sofa kế bên. Hắn dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại ngẩm nghĩ gì đó... 
6 năm trước. 
Tại căn nhà nhỏ quen thuộc, từ bên trong, một bé gái chạt 10 tuổi chạy ra ngoài. Cô bé cười tủm tỉm, chạy về phía cổng, nói:"Vare!!!" 
Vare đứng bên ngoài, hắn cười đáp lại:"Tiểu Nhiên!" 
Đó là Vare và Tiểu Nhiên lúc còn nhỏ. Hai đứa đi ra ngoài công viên gần nhà chơi với nhau. Bỗng, họ nhìn thấy một đứa trẻ ăn mặc lếch thếch nằm co rúm trong bụi cây. Tiểu Nhiên chạy lại đó, cô hoảng hốt:"Vare! Cứu người!" 
Vare vội chạy lại, anh nhìn cậu bé đang co rúm trong đó mà thương xót. 
Sau một hồi loay hoay, hai 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-5-thang-anh/267500/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.