dịch: Uyên Uyên
Chương 46
Thời niên thiếu của Lâm Du chính thức kết thúc cùng bước chân tiến vào cổng trường đại học của Văn Chu Nghiêu. Nửa năm sau, từ một cửa hàng đồ gia dụng bình thường, Ý Linh Lung cũng khai trương chi nhánh đầu tiên. Quãng thời gian ấy cứ như chạy giặc, Lâm Du chỉ nhận được vài tin tức vụn vặt về Văn Chu Nghiêu giữa những lúc rảnh tay hiếm hoi, bản thân cậu thì liên tục xoay như chong chóng.
Mãi đến cuối năm ấy, Lâm Du mới biết tin Văn Chu Nghiêu ở lại Cừ Châu, anh không về ăn tết.
Nói là có một kỳ huấn luyện dã ngoại mùa đông dài hai tháng, Văn Chu Nghiêu đăng ký tham gia.
Anh cả không về, cả nhà đều tưởng Lâm Du sẽ không được vui.
Nhưng cậu không như thế.
Cậu nhờ người gửi hộ mấy món đồ đông, tấm huy chương giải sáng tạo thành phố trao tặng Ý Linh Lung, với cả một túi hàng tết rất to.
Rồi chưa tới một tuần sau đó, cậu nhận lại một chiếc vỏ đạn.
Một món quà nhỏ được xỏ dây bạc, để dưới nắng sẽ phản chiếu lấp lóe. Như nặng ngàn cân, chứa đựng ngàn dặm trường, là khát vọng hoài bão trong đáy lòng mà anh cả nhà họ Lâm không muốn để ai biết.
Lâm Du chưa từng hỏi thăm chuyện anh làm bên ngoài, cũng không đếm theo bước chân anh đã sải dài trên bao nhiêu cây số, vượt qua bao nhiêu núi sông.
Cậu chỉ cầm bức thư được gửi cùng mảnh vỏ đạn, ngắm nhìn câu chữ trên đó: Ở nhà phải ngoan, tết năm sau anh lại tặng em một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-be-ngoan/2380144/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.