dịch: Uyên Uyên
Chương 36
Lâm Du nhìn về phía khúc quanh giữa lưng núi qua màn mưa tầm tã, đoạn đường này một bên là núi một bên là sườn dốc mười mấy hai mươi mét nối liền xuống thung lũng dưới chân núi. Đường vốn đã ngoằn ngoèo, gặp mưa thì lầy lội lồi lõm.
Ban đầu bên tai chẳng có gì ngoài tiếng mưa, Lâm Du vừa định nói anh nghe lầm rồi đó thì một cái đầu xe tải xuất hiện trong tầm mắt.
Những người khác cũng thấy, Lâm Hạo kéo chiếc nón áo mưa vô dụng trên đầu xuống ngay tại chỗ rồi vẫy tay lia lịa với người lái, "Bên này bên này!"
Từ xa đã thấy một người nhoài đầu ra khỏi cửa xe, là chú Hoàng.
Chú Hoàng cũng vẫy tay với cả bọn rồi rụt người vào trong như đang nói gì đó với tài xế.
Lâm Thước: "Chú Hoàng này làm việc tốc độ nhỉ, mới đó đã tìm được xe rồi."
Lâm Du kéo kéo mảnh vải bạt màu xanh lá sẫm trên người l3n đỉnh đầu, đưa bàn tay buốt giá lên miệng hà hơi, "Chắc chú ấy rành đường đi nước bước vùng này nên nhờ người ở gần đây đến giúp."
Trong lúc nói chuyện xe đã đến gần rồi chẳng mấy chốc dừng lại trước mặt cả bọn.
Lâm Du dùng toàn bộ tâm trí để nghĩ xem chiếc xe này có thể kéo xe bọn họ ra khỏi hố trũng không, mãi đến lúc Lâm Hạo đột nhiên hô to đầy sửng sốt: "Anh cả!"
Tim Lâm Du thắt lại, cả những khớp ngón tay cũng cứng đờ.
Trong chuyến đi này bọn họ từng gọi rất nhiều người là anh hai anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-be-ngoan/2380148/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.