Sang xuân là Lâm Du phải bắt đầu đến trường, Văn Chu Nghiêu vào thẳng lớp cuối cấp. Cậu ta không cần phải làm bài tập buổi sáng như anh em nhà họ Văn nhưng cũng rời giường dậy từ rất sớm.
Những tố chất hơn người của Lâm Du dần lộ ra.
Chẳng hạn như cậu bớt dần trạng thái cực kỳ nhõng nhẽo với người nhà, ai bế cũng ườn ra trong lòng người đó làm nũng, không chịu làm gì thì khóc nhè, thích được dỗ dành của thời điểm vừa khỏi bệnh.
Thật ra hiện tại cũng còn thế, nhưng vẫn có điểm khác.
Cậu sẽ rất cần cù, dạng ép mình cặm cụi khắc khổ trong vô thức.
Cậu có thể trốn trong phòng làm việc của Lâm Bách Tòng suốt cả ngày, làn da mỏng manh của trẻ con chẳng mấy đã bị các loại công cụ, dao khắc cạ rách da chảy máu. Lần nào Dương Hoài Ngọc thấy cũng mắng Lâm Bách Tòng quá nhẫn tâm.
Nhưng khi tư chất nổi trội ấy được cộng thêm sự chăm chỉ, trình độ tay nghề sẽ tăng tiến rất nhanh, dù bị vợ mắng Lâm Bách Tòng vẫn cười rất vui mừng được.
Con trai của Lâm Bách Tòng ta, được sinh ra để điêu khắc gỗ.
Thành tích học tập ở trường của Lâm Du thì luôn bình bình, không cao không thấp.
Cậu không phải thiên tài có IQ siêu cao gì đó, càng không muốn ỷ mình lớn tuổi mà vơ lấy cái danh thần đồng. Cho nên cậu cố ý khống chế để đi từng bước một trên con đường thích hợp với lứa tuổi này.
Mùa hè năm ấy, Văn Chu Nghiêu cao vọt lên thấy rõ.
Lâm Du
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-be-ngoan/2380200/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.