Trương Thị không muốn Quách Tĩnh Tĩnh biết tình huống của mình, Quách Tĩnh Tĩnh liền làm như cái gì cũng không biết.
Hai mươi sáu tháng chạp âm lịch, cách tết còn có ba bốn ngày, Quách Tĩnh Tĩnh thu thập đồ đạc, chuẩn bị cùng Quách Tử Chương đi Thượng Hải.
Trước khi đi, Quách Tĩnh Tĩnh đi tới quầy bán đồ lặt vặt mua câu đối xuân, Quách Tử Chương đi cùng cậu. Ông lão ở quầy bán đồ nhìn hai người bọn họ, ánh mắt có chút quái dị. Quách Tử Chương nhìn Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy thản nhiên, khóe miệng treo lên một nụ cười như có như không.
"Bao nhiêu tiền vậy ạ?" Quách Tĩnh Tĩnh cầm câu đối xuân hỏi chủ quầy.
"Tổng cộng hai mươi." Câu đối xuân không mắc, Quách Tĩnh Tĩnh còn mua thêm chữ phúc, Trương Thanh thích những thứ này, đến năm mới rất thích dán lên cửa sổ, nói nhìn Trung quốc đỏ (*) trong lòng cũng cảm thấy náo nhiệt, còn tự giễu mình càng ngày càng giống ông cụ rồi.
(*) Trung Quốc đỏ: Màu đỏ là màu sắc yêu thích của quốc gia Trung Quốc. Nó thậm chí đã trở thành một vật tổ văn hóa và chuyển đổi tinh thần của người Trung Quốc, và nó đại diện cho niềm vui, sự sống động và hòa bình.
Mua xong trở về, Quách Tử Chương không để cho Quách Tĩnh Tĩnh đụng tay mà tự mình bê ghế ra làm việc.
"Như vậy sao? Đặt ở chính giữa à?" Quách Tử Chương giơ câu đối lên hỏi Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn chung quanh một chút: "Hơi lên trên một chút đi anh."
"Như vậy à?" Quách Tử Chương dịch lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-chinh-the/27170/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.