Cửa tứ hợp viện bị người ta dùng lực mạnh đẩy ra.
Mộc Thanh cắn răng, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, nổi giận đùng đùng đi ra.
Mộc Vĩ đang ngồi ở trên đôn đá chỗ khúc quanh hóng mát liền bắt gặp thấy dáng vẻ này của Mộc Thanh, mới vừa muốn đi châm chọc tố khổ mấy câu đã nhìn thấy Quách Dực đẩy xe đạp tiến vào.
Từ sau đêm ba mươi bị đánh một trận, Quách Dực chưa từng cho gã một sắc mặt tốt.
Mộc Vĩ có thể tránh là tránh, một tứ hợp viện, có thể không chạm mặt thì sẽ không chạm mặt.
Cho nên vào lúc này thấy Quách Dực, Mộc Vĩ liền ngồi xổm xuống, núp ở sau đôn đá.
“A Thanh, em đừng tức giận, đừng tức giận có được không?” Quách Dực đẩy xe tới góc tường, cất xong bèn đi tới kéo cổ tay Mộc Thanh, mang sự lấy lòng rõ ràng ở trên mặt.
Mộc Thanh dừng bước lại, quay đầu trừng hắn: “Muốn em tha thứ thì anh phải nói xin lỗi!”
“Được được được.”
“Anh phải nói xin lỗi với em.”
“Được được được.”
“Vậy anh nói xem anh sai chỗ nào?”
“Sai?” Quách Dực nháy mắt mấy cái, “Anh sai gì? Anh không sai!”
Sắc mặt Mộc Thanh vừa mới trở nên hòa hoãn lại biến thành khó coi.
Y dùng sức hất cánh tay Quách Dực ra, xoay người tiếp tục đi.
“Mộc Thanh!” Quách Dực không kiên nhẫn, “Em đừng có mà được nước làm tới, vừa rồi rốt cuộc là ai sai? Cái tên đàn ông không biết xấu hổ kia còn dám sờ mông em! Anh con mẹ nó không chặt tay hắn là tốt lắm rồi! Xảy ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-chinh-the/27413/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.