Ngày hôm sau, biệt thự Kính gia.
Trần Mộng Dao mở to hai mắt nhìn: “Cái gì? Người Khúc gia còn chạy đến Diệp gia náo? Còn đánh người? Làm sao anh biết?”
Kính Thiếu Khanh cảm giác lỗ tai đều sắp điếc rồi: “Em nhỏ giọng một chút, khí lực của em như thế chả giống người đang ở cữ gì cả… anh muốn biết tự nhiên sẽ biết, loại chuyện này cũng không tính là bí mật gì.
Nhưng mà em yên tâm, Khúc Thanh Ca không sao mà, dù sao cũng là người một nhà, có thể ra tay đánh chết cô ấy sao?”
Trần Mộng Dao vẫn cảm thấy tức giận bắt bình: “Là Diệp.
Quân Tước thu mua Khúc gia, liên quan gì đến Khúc Thanh Ca? Dựa vào cái gì tới nhà đánh người? Thật sự là một đám chó điên!”
Kính Thiếu Khanh đưa một chén canh nóng tới miệng cô: *Được rồi em, mau nhân lúc còn nóng uống đi, anh còn phải đến công ty.
Tối hôm qua Diệp Quân Tước trở về kịp thời, cũng giáo huấn người Khúc gia một trận rồi, xem như: hòa nhau, còn mượn cơ hội này để ký hợp đồng thu mua với người Khúc gia, cũng không tính là thua thiệt.
Trần Mộng Dao nhìn canh trong chén có chút buồn nôn: “Em không muốn uống, ngày nào em cũng uống loại này canh, lúc mang thai cũng không béo, ở cữ lại làm em tăng mấy chục cân, còn phải giảm béo! Anh bưng đi đi, đừng để mẹ anh nhìn thấy, em thật sự không muốn uống, quá ngán rồi!”
Kính Thiếu Khanh có chút bất đắc dĩ: “Mẹ anh cũng là muốn tốt cho em thôi, nói là lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/247724/chuong-1049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.