Kính Thiếu Khanh hít một hơi: “Em vẫy vẫy tay thử xem, đến một người anh giết chết một người.
Được rồi, buổi tối lại a, em bây giờ nhiều hơn nữa cũng là không tốt, trên đường lớn anh còn có thể đem em giải quyết tại chỗ?
Đúng rồi, mẹ bảo anh trở về mua chút sữa bột, sữa bột của lão nhị sắp hết rôi.”
Trần Mộng Dao liếc anh một cái: “Đừng gọi lão nhị lão nhị có được không?
Con gái người ta, cũng không phải không có tên, nó tên là Kính Tiểu Nhiễm, lại để em nghe thấy anh gọi nó là lão nhị, “lão nhị” của anh liền không còn.”
Kính Thiếu Khanh xấu hổ cúi đầu nhìn mình: “Anhđây không phải là… gọi quen miệng sao?
Tốt xấu gì cũng cho một chút sai suất chứ?”
Về đến dinh thự Kính gia, Kính Thiếu Khanh liền đi ăn cơm, con gái muốn ăn sữa, Trần Mộng Dao liền nhận lấy cho ăn, cô ở Mục trạch đã ăn rồi, cũng không tốt lại để cho Hạ Lam cho con ăn trước rồi ăn cơm.
Phàm Phàm nhanh chóng và cơm trong bát của mình xong, chạy đến trước mặt Trần Mộng Dao, nhìn chằm chằm em gái uống sữa, nhìn sữa trong bình sữa một chút không còn, hắn ghét bỏ bĩu môi nói: “Thật có thể ăn, nhà này sớm muộn gì cũng bị em ăn hết.”
Trần Mộng Dao không ra tay đánh hắn: “Cái gì?
Ăn một miếng sữa, nhà ai có anh trai như vậy?
Con không bảo vệ em gái còn chưa tính, con còn ghét bỏ, con rốt cuộc có phải là ruột thịt hay không?
Nếu đã như vậy, quay lại khi chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/950722/chuong-1107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.