An Tuyết Ly tức giận đến toàn thân run rẩy, cuối cùng đóng sập cửa mà đi.
Ôn Ngôn ngồi phịch ở trên giường thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi An Tuyết Ly muốn đánh cô thật ra cô cũng có chút sợ hãi, một cái tát kia rơi xuống, câu chuyện liền không đơn giản như vậy nữa, Mục Đình Sâm kẹp ở giữa cũng không dễ chịu.
Nhìn ra được, An Tuyết Ly là vì Mục Đình Sâm mới nhịn không đánh cô, từ một chút góc độ này xem ra, An Tuyết Ly đối với Mục Đình Sâm là thật để tâm.
Hôm sau, buổi sáng An Tuyết Ly không xuống lầu ăn điểm tâm, Ôn Ngôn nhờ bảo mẫu nhỏ lên lầu gọi, bảo mẫu nhỏ đi xuống nói: “Bà ấy nói không muốn ăn cơm, hôm nay cũng không đến công ty, tôi nhìn mắt bà ấy, hình như… đã khóc.”
Phản ứng đầu của Mục Đình Sâm tiên là tự thân lên lâu đi nhìn, Ôn Ngôn nhàn nhạt lên tiếng nói: “Tối hôm qua dì ấy ầm ï một trận với em, chắc là vì như thế.”
Mục Đình Sâm hơi kinh ngạc: “Dì ấy đi tìm em? Không phải anh đã bảo dì đừng làm phiền em rồi sao? Hai người cãi nhau cái gì thế?”
Ôn Ngôn thở dài: “Từ đầu đến cuối dì luôn cảm thấy em gả cho anh là vì báo thù, cộng thêm mỗi lần em gọi anh đều gọi cả họ tên, còn có Mục thị đang ở trên danh nghĩa em, dì càng tin tưởng lập luận của mình.
Coi như dì cũng là vì tốt cho anh, suy nghĩ cho anh, nghĩ đến thấu, coi em là người ngoài.
Em xấu như vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/950828/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.