Trần Mộng Dao gật gật đầu, buông Hạ Lam ra. Kỳ thật đứa nhỏ để bà mang đi cô vẫn có chút không bỏ được, nghĩ đến đây cô liền cảm thấy hoảng. Chắc là sau khi phụ nữ có con, đều sẽ lấy con làm trung tâm, nhưng nhìn Kính Thiếu Khanh khó chịu như vậy, cô không thể cái gì cũng không quan tâm.
Sau hai giờ nữa, Kính Thành Húc lái xe đến, Trần Mộng Dao trơ mắt nhìn đứa nhỏ bị mang đi, nước mắt sao cũng không nhịn được, tục ngữ nói không bỏ được con không bắt được chồng, chắc là không khác như thế này lắm đi.
Trong nhà đột nhiên trống rỗng, cô cũng không ở nỗi, liền gọi điện thoại cho Ôn Ngôn. Biết được Ôn Ngôn ở bên ngoài vẽ thực vật, cô lập tức lái xe chạy qua, bây giờ cô một bụng nước đẳng muốn nôn, nếu nghẹn nữa sẽ nghẹn chết người.
Đến chỗ công viên bên hồ Ôn Ngôn, chỗ hai người hẹn, Trần Mộng Dao lại có bộ dạng giống như sắp khóc: “Tiểu Ngôn, con mình đưa cho mẹ của Thiếu Khanh chăm rồi.”
Ôn Ngôn tháo tai nghe xuống, hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Đột nhiên sao lại như vậy? Mình còn tưởng rằng cậu muốn tự mình nuôi.”
Trần Mộng Dao ủy khuất nói: “Là Kính Thiếu Khanh chịu không được con khóc rống, cũng không quen mẹ ở chỗ của bọn mình.
Trước kia anh ấy ở một mình đã quen, về sau thêm mình nữa vẫn còn tốt, lại nhiều thêm, không được nữa. Anh ấy như này coi như là từ nhỏ đến lớn hình thành nhân cách có chỗ thiếu hụt đi? Mình có cảm giác mình không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/951044/chuong-789.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.