Ánh mắt Mục Đình Sâm ý vị sâu xa, cô ẩn ẩn đoán được gì đó, trêи mặt có chút nóng lên, cầm hộp đi vào phòng tắm mới mở ra xem, cô đoán không sai… là một bộ áo ngủ “độc đáo”, nói là áo ngủ, nhưng có thể so sánh với nội y, màu đen, vải tơ tằm, để cô nhìn thêm chút nữa là mặt muồn bốc cháy luôn.
Đương nhiên, cô không dám trực tiếp mặc cái này ra ngoài, mà trùm lên áo choàng tắm ở bên ngoài, bởi vì không được tự nhiên, ở phòng tắm ròng rã bốn mươi phút, nếu không phải sợ Mục Đình Sâm không kiên nhẫn đợi, cô còn có thể trốn thêm một lúc nữa.
Trong nháy mắt mở cửa phòng tắm ra đó, cô đối mặt với đôi mắt của Mục Đình Sâm, đáy mắt anh giống hồ mang theo chờ mong, lúc nhìn thấy cô mặc áo choàng tắm, chờ mong trong nháy mắt ảm đạm xuống: “Cởi áo choàng tắm ra.” Cô kháng cự lắc đầu: “Em không… em không mặc qua loại kia quần áo, cảm giác không được tự nhiên. Nếu không anh tắt đèn trước đi?” Mục Đình Sâm đi đến trước gót chân cô, đưa tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu nhìn cô không chớp mắt: “Đêm nay không tắt đèn, anh muốn nhìn thấy em.” Chớp mắt một đoạn này, Ôn Ngôn cảm giác được rõ ràng hiệu suất nhịp tim cô tăng lên, nhanh đến mức giống như là muốn rơi xuống vậy. Đôi mắt anh thâm thúy giống như là vòng xoáy màu đen, có thể tuỳ tiện cuốn người vào, trong lúc nhất thời vậy mà ánh mắt cô rời không được.
Đợi cô lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/951109/chuong-739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.