Chờ Ôn Ngôn làm xong kiểm tra phòng siêu âm đi ra, anh tiến lên đỡ lấy cô: "Thế nào? Bác sĩ nói thế nào?"
Ôn Ngôn đem báo cáo đưa cho anh nhìn: "Sao em có cảm giác bé con hình như hơi xấu? Bác sĩ nói bé con phát dục bình thường, rất khỏe mạnh, chỉ tiêu các phương diện cũng không tệ, tứ chi cũng kiện toàn, chính là... Hình như hơi xấu thật... Đây là ảnh siêu âm bốn chiều, cũng coi như là, tấm "anh chụp" đầu tiên của bé con?"
Mục Đình Sâm nhìn phần "đặc tả" gương mặt của bé con trên báo cáo, khẽ nhíu chân mày: “Có lẽ... Sinh ra sẽ đẹp mắt hơn một chút? Khi còn ở trong bụng hẳn là đều xấu vậy? Đừng lo lắng, sinh xong nuôi dần là tốt, mọi người đều nói như vậy. Dù thật sự xấu cũng không thể không cần? Tốt xấu gì cũng là thân sinh, em bỏ được sao?"
Ôn Ngôn khóe miệng giật một cái: “Không chê thì anh đừng nhíu lông mày nữa... Một bên khuyên em nghĩ thoáng chút đi, một bên chính mình lại vụng trộm ghét bỏ?"
Anh nghẹn lời, gen Mục gia bày ở nơi này, Ôn Ngôn dáng dấp cũng không tệ, ai biết bé con trong ảnh siêu âm bốn chiều tại sao lại xấu như vậy? Chỉ có thể cầu nguyện sinh ra sẽ đẹp mắt hơn một chút.
Đưa Ôn Ngôn về cửa chính Mục trạch, từ lúc cô mang thai đến nay đầu anh gần như cũng không xuống xe, liền trực tiếp để Trần Nặc lái xe đến công ty.
Chồng Ôn Chí Linh đã ở văn phòng chờ anh, còn ngồi ở trên ghế sofa trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/951299/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.