Kính Thiếu Khanh dừng lại, mi mắt cụp xuống, nén lại cảm xúc: “Anh sẽ gọi điện xin lỗi mẹ ngay trước mặt
em, được không?”
Trần Mộng Dao đột nhiên không hiểu được suy nghĩ của anh, cô sợ là anh làm vậy chỉ là để dỗ dành cô chứ thật ra anh cũng không cảm thấy vui vẻ gì, bèn bất đắc dĩ nói: “Em… em không muốn anh làm như vậy vì em, nhưng em nghĩ anh thực sự nên gọi điện cho mẹ.”
Anh không nói gì, trực tiếp bắm số điện thoại của Hạ Lam. Điện thoại được kết nói với Bluetooth trong xe, âm thanh vừa đủ lớn để Trần Mộng Dao có thể nghe ro.
“Alo, Thiếu Khanh…”
“Mẹ, con xin lỗi, vừa rồi là con thất lễ. Lần sau sẽ
không như vậy nữa.”
“Không sao đâu… mẹ có thể hiểu được, con để bụng
chuyện bố con quá yêu thích vẽ tranh đúng không?
Suy cho cùng, đó là thứ mà cả đời này ông ấy đam mê và không thể dứt bỏ được. Mẹ không mong con đối tốt với ông ấy, con có thể nễ mặt người mẹ này mà sau này hai bố con hòa thuận với nhau chút được không? Vừa nãy con như vậy chắc Dao Dao cảm thấy rất khó xử. Con cũng không còn là trẻ con nữa, cũng không phải lần đầu yêu đương. Hãy nghĩ đến những người xung quanh, nghĩ đến người mình yêu một chút. Được rồi, hai con mau về nghỉ ngơi đi, mẹ không sao.”
Kính Thiếu Khanh hít nhẹ một hơi, không còn vẻ bỡn cợt như thường ngày, giờ chỉ có bắt lực và buồn bực:
“Vâng, con biết rồi.”
Cúp điện thoại, trong xe nhuốm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/951414/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.