Lúc về nhà tắm rửa, Ôn Ngôn nhìn trong cốc đánh răng có thêm một bàn chải, hơi ngẩn người. Là bàn chải Mục Đình Sâm dùng qua. Nghĩ một hồi, cô cũng không vứt đi, đặt ở đó thì cũng không ảnh hưởng gì cả. Cô không muốn thừa nhận là trong tiềm thức cảm thấy anh nhất định sẽ còn thi thoảng ở lại, nên mới giữ lại bàn chải…
Tắm xong, lúc cô kiểm tra điện thoại thì phát hiện có cuộc gọi của người lạ. Nếu là chỉ một cuộc gọi nhỡ thì có thể là số quấy rối. Nhưng số này gọi những bảy lần, cô đang tắm nên không nghe.
Mang theo sự nghỉ hoặc, cô gọi lại. Rất nhanh bên kia bắt máy, truyền tới giọng nói hơi quen tai của một người đàn ông trung niên: “Ôn tiểu thư, sao giờ cô mới bắt máy chứ? Tôi là bảo vệ của tiểu khu, có người tìm cô, nói là người nhà của cô. Tôi không dám tự ý cho vào nên muốn gọi hỏi cô thử. Là một người phụ nữ trung niên, còn có một bà cụ ngồi xe lăn.”
Người phụ nữ trung niên và bà cụ ngồi xe lăn? Trong lòng cô càng thêm nghi hoặc. Đầu bên kia điện thoại quả thực là tiếng của bảo vệ trước cổng. Còn việc sao mà có được số của cô thì cô cũng không rõ.
Cô đã mười mấy năm không nghe thấy hai chữ “người nhà” này rồi. Sau khi bố mát, cô liền trở thành cô nhi, được Mục Đình Sâm nhận nuôi, sao lại nhảy ra hai người này?
Thay quần áo xong, cô xuống lầu xem thử. Cô vừa xuất hiện, chú bảo vệ liền tiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/951434/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.