Âm thanh của cô bị anh ngăn chặn, tay của anh mang theo cảm giác mát lạnh từ quần áo cô đi xuống phía dưới dò xét đi vào, ôn nhu bên trong mang theo một vòng cường thế.
Ôn Ngôn tránh không được sự kiềm chế của anh, đợi cho nụ hôn của anh chuyển dời đến vành tai cô, cô mới thốt ra: "Anh chắc chắn anh yêu tôi sao? Hay là chỉ muốn làm loại chuyện này? Mục Đình Sâm, nếu anh thật sự muốn ở cùng tôi, thì cho tôi thời gian để cho tôi tiếp nhận anh, tiếp nhận xuống, mà không phải luôn ép tôi làm loại chuyện này! Bây giờ tôi không có cách nào tiếp nhận ở cùng một chỗ với người hại chết bổ tôi!"
Động tác của Mục Đình Sâm bỗng nhiên cứng đờ: "Anh cho em thời gian, em có thể tiếp nhận anh sao?"
Ôn Ngôn không biết đáp án, nếu anh cho cô đủ thời gian, cô thật sự có thể tiếp nhận anh, chấp nhận chuyện đã qua sao? Cô nghĩ là một chút cô cũng không làm được, bởi vì mỗi khi nhìn thấy anh, cô đều sẽ nghĩ đến cái chết thảm oan uống của bố, thật lâu không thể tiêu tan. Người cô từng xem là quan trọng nhất lại là người hại cô không còn gì cả, làm sao có thể tiêu tan?
Sự trầm mặc của cô khiến trong lòng Mục Đình Sâm khẩn trương: "Em nói đi! Anh cho em thời gian, em có thể thử tiếp nhận sao?"
Ôn Ngôn cắn cắn môi: "Tôi không biết... tôi không biết tôi có thể làm được hay không... đừng ép tôi..."
Nếu như... nếu như cô nói thời hạn, dù là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/951457/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.