Cô nghe thấy tiếng khóa cửa liền sợ hãi kêu lên, nhưng bàn tay kia đã bịt miệng cô lại, điện thoại trên tay cũng bị rơi trên mặt đất. Ngay lúc này cô sợ muốn chết, đèn chưa bật nên cô không thấy rõ khuôn mặt của người kia. Cô liền nghĩ tới chuyện bị cướp ở trong nhà thì chắc chắn kết cục sẽ không được tốt đẹp. Trên người cô không có tiền mặt, trong thẻ cũng chỉ còn vài vạn. Nếu đã không có tiền... có khi nào đối phương sẽ nổi giận mà cướp sắc rồi giết người không?
Đối phương xô cô đến chiếc ghế sofa trong phòng khách và trong bóng tối, cô chỉ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người đối phương. Cô sợ hãi vịnh vào thành ghế ở phía sau mới có thể đứng vững, sau đó tìm thời cơ căn lên tay đối phương một cái. Người kia bị cắn đau liên rút lại bàn tay đang che miệng cô, cô lập tức la lên: "Bây giờ tôi không có tiên trên người! Xin anh hãy tha cho tôi! Anh có thể để lại số thẻ rồi ngày mai tôi vay tiền người khác đưa anh, xin đừng giết tôi!"
Kỳ lạ thay, đối phương không làm ra động tác gì cả và cũng không nói gì. Cô tưởng rằng người kia đang cân nhắc nên hơi bình tĩnh lại, rồi nói: "Mấy cô gái trẻ tuổi như tôi đều nghèo rớt mồng tơi, lấy đâu ra tiền? Nếu anh muốn cướp thì cũng lựa nhầm người rồi... tôi lại xấu như vậy, phạm tội vì tôi cũng không có lợi ích gì. Tôi xin anh đấy, hãy tha cho tôi..."
Vẫn không có ai lên tiếng.
Trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/951520/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.