Anh nghiêng mặt qua nhìn cô bằng ảnh mắt trịch thượng: "Đang nghe đây, em cứ nói tiếp đi, em sẽ làm sao nào?"
Trần Mộng Dao bị anh làm cho tức chết. Xem ra anh đã ở khách sạn này từ sớm, ban nãy đi vào cũng không cần phải đăng ký hay gì cả. Cô hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn nữa rồi.
Cả hai vừa bước ra khỏi thang máy thì anh đã đẩy cô vào phòng rồi khóa trái cửa. Anh dồn cô vào góc tường: "Còn muốn bỏ chạy u?"
Cô kinh sợ nhin anh, hai tay ôm chặt trước ngực: "Không.., tôi không chạy nữa... anh có phải uống quá chén rồi không? Đã trễ lắm rồi, tôi phải về nhà."
Anh chống một tay lên tường, củi đầu nhìn xuống cô gái đáng thương đang bị anh bao vây. Trong mắt anh ẩn chứa biết bao tức giận và bất lực: "Tôi không say. Trước đây chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Bây giờ em muốn chối bay u? Lúc trước chia tay những lời đó đều do chính miệng em nói ra sao giờ có thể thu lại?"
Lưng cô dán chặt vào tường, tầm nhìn của cô bị lồng ngực to lớn kia chặn lại: "Lúc đó tôi chỉ nói đùa thôi.."
Anh lập tức ghì chặt cô vào tường, hỏi: "Nếu tôi nói tôi cho là thật thì sao?"
Trần Mộng Dao bị mùi hương độc nhất và hoóc môn nam tính của anh làm cho choáng váng mặt mày. Cô có chút hít thở không thông: "Anh nổi cơn điên gì vậy? Mau cho tôi về, tôi sẽ xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn có thể làm bạn..." Lời nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/951582/chuong-331-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.