"Chuyên lựa những lúc anh không có ở đây để về, ghét nhìn thấy anh đến vậy sao? Cho dù em muốn đi thì ít nhất cũng phải chào nhau một tiếng chứ nhỉ?" Ngữ khí của anh nghe không ra cảm xúc, trong bình thản lại mang một chút tang thương.
Cô không quay đầu lại, cũng không biết phải làm sao để đối mặt anh. Cô làm sao có thể giả vờ như chua từng xảy ra chuyện gì mà thản nhiên với nhau?
Sau một hồi im lặng, anh bỗng giúp cô mang hành lý xuống lầu, điều này thật nằm ngoài dự đoán của Ôn Ngôn.
Vốn tưởng rằng anh sẽ ngăn cản cô rời đi như trước đây, cô lo sợ anh lại điên cuồng kiểm soát và cưỡng ép cô ở bên anh Nhưng giờ anh cư xử bình tĩnh như vậy cũng khiến tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn, ít nhất còn có thể miễn cưỡng nói vài câu với anh.
Ôn Ngôn đi theo anh xuống lầu, cô đưa tay vén tóc bên tai. Cô hơi củi thấp đầu, nói: "Tôi chỉ mang đồ của tôi theo, tôi đã đem những thứ cần trả lại để trên giường của anh. Còn Bánh Trôi... thì phiền anh và má Lưu chăm sóc cho nó, nếu anh không thích thì cứ xem như không nhìn thấy nó là được. Nếu sau này tôi có quay lại, anh có thể trả nó lại cho tôi không?"
Mục Đình Sâm khẽ gật đầu nhưng không trả lời. Trong đôi mắt bình tĩnh của anh thật ra đã sóng lớn cuồn cuộn, nhưng ngoại trừ vờ như mọi thứ đều ổn để tiễn cô đi thì anh còn cách nào để hai người chung sống với chứ?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/951623/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.