Ôn Ngôn vẫn luôn giấu Trần Mộng Dao về chuyện của Mục Đình Sâm và Khương Nghiên Nghiên, hiện tại giấu không nổi nữa: “Dao Dao, chuyện này mình biết từ lâu rồi, Khương Nghiên Nghiên có mối quan hệ với Mục Đình Sâm. Anh ta đồng ý với mình sẽ không liên lạc với Khương Nghiên Nghiên nữa, mình cũng không ngờ rằng bọn họ lại lén lút gặp mặt còn lên giọng như Vậy, bây giò Mục Đình Sâm đang đi công tác, đợi anh ta về tớ sẽ tìm anh ta hỏi cho rõ ràng, trước tiên cậu đừng kích động, chuyện này mình có thể giải quyết ổn
thỏa. Đồng ý với mình, đừng gây chuyện.”
Trần Mộng Dao sửng sốt: “Cậu nói chơi cái gì vậy? Tớ nói làm sao Khương Nghiên Nghiên luôn làm khó dễ cậu, hóa ra không phải là bởi vì nguyên nhân gia đình, mà là nhìn trúng người đàn ông của cậu! Cái người Mục Đình Sâm thật là lợi hại quá đi! Lấy chị gái lại còn bao nuôi em gái, trước đây mình chỉ là cảm thấy anh ta đối xử không tốt với cậu cho lắm, không ngờ rằng anh ta là loại người như vậy, sao mà người trên thế giới đều cảm thấy anh ta là người tốt, sao nhân phẩm
của anh ta lại cặn bã như vậy? Quả nhiên đàn ông là một thứ chẳng tốt đẹp gì!”
Ôn Ngôn cảm thấy hơi đau đầu, trong lòng cũng ấm ức không thôi, chỉ có thể nghĩ cách nói lảng sang chuyện khác: “Cái đó… mình đột nhiên nghĩ ra lão Dư đó chắc chắn biết bố mình, cho nên mình hỏi chú Lâm và má Lưu, trước đây họ làm việc cùng với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/951864/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.