Ôn Ngôn trở nên tỉnh táo: “Anh đang hỏi phương diện nào?”
Anh nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, sau một hồi im lặng, chỉ nghe Ôn Ngôn hờ hững nói: “Vết thương do tai nạn xe đã lành, phẫu thuật sảy thai cũng thành công, hết đau từ lâu rồi. Khương Nghiên Nghiên bây giờ vẫn cùng đám bạn bè vui vẻ trong quán bar. Chắc cô ta không bị thương trong vụ tai nạn xe đó phải không?”
Mục Đình Sâm không nói thêm nữa, cuộc trò chuyện dừng lại ở đó.
Ngay sau đó, tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn của Ôn Ngôn vang lên, anh giúp cô đắp chăn xong, cũng nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, Mục Đình Sâm tỉnh dậy với cảm giác như bị đạp lên người, rõ ràng có một vật nặng đang di chuyển trên người mình, vừa mở mắt ra thì phát hiện đó là Bánh Trôi! Thân hình trắng trắng và tròn trịa di chuyển trên người anh, hai bàn chân trước của nó đang… dẫm lên ngực anh?
Anh đến thở mạnh cũng không dám, cẩn thận từng chút một đưa tay ra khều chăn Ôn Ngôn, cố gắng đánh thức cô dậy xử lý cái đống trên người, nhưng động tác của anh không có lực, toàn thân giống như không còn sức loay hoay máy lần cô vẫn chưa tỉnh dậy.
Anh chậm rãi đưa tay lên, muốn vỗ võ vào mặt cô, khi lướt qua trước ngực cô, anh đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay khẽ chạm vào, anh như đông cứng, hơi thở chậm lại…
“Meo meo.” Tiếng kêu khe khẽ của Bánh Trôi làm Ôn Ngôn mở mắt ra, nhìn thấy Bánh Trôi dẫm lên ngực Mục Đình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-manh-the-cung-chieu/951934/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.