Du vẫn cứ chạy, để mặc cho bản thân không biết rằng mình sẽ đi về đâu. Dòng suy nghĩ cứ mặc tình thả theo chiều gió cuốn mạnh.
"Sao May lại đối xử với mình như vậy? Thời gian qua chưa đủ để chứng minh hay sao? Có lẽ May rất muốn mình rời xa chị ấy mãi mãi đây mà. Đâu ai chấp nhận một tên người không ra người, ma không ra ma thế này. Đúng rồi!"
Thật buồn, một mối tình đẹp như thế, dễ thương như thế lại có kết cục thế này sao? Chẳng lẽ May lại giống như cậu đã nghĩ: một người cuối cùng rồi cũng như những cô gái trước đây từng đến với Du, đùa giỡn với tình cảm của người khác?
*
- Sao May lại làm như vậy với cậu ấy? - Minh An nói khi thấy cô chợt vô lực ngồi xuống đường sau khi chạy một quãng khá xa.
- Tớ... không còn thích cậu ta nữa!
- Nếu nói như thế thì chuyện cậu chấp nhận yêu tớ là thật à?
- Tớ... tớ...
- Là nói dối, đúng không? - Minh An cười và ngồi xuống cạnh cô.
- An, tớ xin lỗi!
- Biết rồi... May nói vậy là để Du ra đi thôi! Chứ cậu chẳng hề có ý gì với tớ hết, phải không?
- Xin lỗi... - May khóc.
- Đừng khóc! Và cũng đừng nói xin lỗi nữa! Vì tớ hiểu cậu làm như thế là vì cái gì?
- Du... Thực ra Du... - May ngập ngừng.
- Ừm, tớ biết cậu Du ấy là ai mà!
- Sao? Cậu biết à?
- Ừm, lúc trước tớ chơi cùng Du ở câu lạc bộ bóng chuyền. Rồi sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-mot-tieu-hon-ma/2186030/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.