Đỗ Thiếu Khiêm đang nghĩ xem làm thể nào tiến thêm một bước giành được cảm tình của Lâm Miểu Miểu, làm tan tầng hàn băng trên người đối phương, kết quả lại nghe thấy Lâm Miểu Miểu lạnh nhạt bỏ lại ba chữ: “Không cần đâu!”
Đỗ Thiếu Khiêm sửng sốt, cho rằng Lâm Miểu Miểu không yên tâm về Tông Chính, ngay lập tức cả mặt tươi cười trấn an nói: “Nếu có hiểu lầm, tôi giúp cô giải thích với Tông Chính, cô không cần lo lắng!”
“A, cảm ơn, nhưng không cần.” Vì ngày kia cô có thể gặp Tông Chính, chuyện này vẫn là tự mình xin lỗi, thế mới có thành ý, chỉ là không biết đối phương sẽ làm như thế nào? Trong trí nhớ tính khí người đó cũng không được tốt lắm.
“Cô còn chưa nói với tôi cô tên là gì?” Đỗ Thiếu Khiêm là tay lão luyện trong loại trò chơi trêu hoa ghẹo nguyệt này, sớm đã luyện được một thân tường đồng vách sắt, bị Lâm Miểu Miểu cự tuyệt, không hề mảy may cảm thấy xấu hổ, ngược lại càng khơi dậy tinh thần hiếu thắng trong lòng.
“Lâm Miểu Miểu.”
“A, tên thật dễ nghe!”
“Cô còn muốn chạy bộ bao lâu? Nếu không, tôi cùng cô chạy nhé?” Đỗ Thiếu Khiêm cũng không đợi Lâm Miểu Miểu đồng ý, đã đem xe dừng ở bên đường, một lát sau, Lâm Miểu Miểu đã cách xa hơn mười mét, Đỗ Thiếu Khiêm vội vã đuổi theo.
“Tôi có thể gọi cô là Miểu Miểu được không?”
“……” Cô đồng ý hay không, miệng lại ở trên người của người khác.
“Miểu Miểu, chúng ta cũng xem như là người quen, buổi tối không có việc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-co-su-tu-ha-dong/2278599/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.