“Lão thần đó thật là thông thái rởm, bất quá, tất cả bọn họ đều trung thành và tận tâm đối với Hoàng Thượng, tuyệt không hai lòng, cái gọi là lời thật thì khó nghe chính là như vậy.Nếu Hoàng Thượng vì thế mà tổn hao long thể thì không hay.”
Giọng Nạp Lam mỉa mai hừ hừ nói:“Lời thật thì khó nghe? Theo trẫm nhìn thấy, bọn họ là muốn tạo phản! Trẫm là đương kim hoàng thượng, bọn họ lại dám trước mặt văn võ bá quan cả triều giáo huấn trẫm.Nếu trên tay bọn họ không có miễn tử kim bài do tiên đế ngự ban, trẫm đã sớm chém đầu bọn họ .”
“Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. Nô tài cho rằng đợi một thời gian, bọn họ sẽ đối với Hoàng Thượng tâm phục khẩu phục. Các lão đại thần ấy đều là gần đất xa trời, Hoàng Thượng cũng đừng chấp nhặt với bọn họ .” Tiểu Thuận Tử nói lời hữu ích.
Nạp Lam nghe xong sắc mặt hơi nguôi giận.“Hừ! Lần sau bọn họ dám can đảm vô lễ trong lời nói với trẫm nửa, trẫm tuyệt không tha thứ!”.
Tiểu Thuận Tử thật là đổ mồ hôi lạnh.“Dạ!Dạ.”
“Thay y phục!” Nạp Lam giơ hai tay ra, chờ người khác hầu hạ.
“Nô tài tuân chỉ.” Tiểu Thuận Tử lập tức gọi vài tên tiểu thái giám, động tác quen thuộc tháo kim quan trên đầu xuống,cởi long bào, thay một bào phục bằng gấm thêu khác.
Mặc xong, Nạp lam không khỏi phân trần đi ra ngoài điện.
“Hoàng Thượng, ngài muốn đến chỗ nào nha?” Tiểu Thuận Tử truy vấn.
Hàm dưới của Nạp Lam giương lên.“Đương nhiên là Điện Văn Hoa, trẫm nếu không tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-dau-den-day-voi-tram/1576885/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.