Đúng như dự liệu, Quý Vân Xung không đưa hành lí và hộ chiếu đến biệt thự.
Vài ngày sau, Lâm Mộc và Tiêu Hoài lên chuyến bay quay về Thượng Hải.
Máy bay ổn định ở độ cao mười nghìn thước Anh, Lâm Mộc đắp chăn nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiêu Hoài đọc tài liệu một lúc lại không cầm lòng được liếc mắt nhìn cô.
Cô vừa mới cắt chỉ, vết thương vẫn chưa lành hẳn, làn da vốn trắng ngần mượt mà không còn bằng phẳng, hơi ửng hồng, còn có thêm vài lỗ kim nho nhỏ.
Tiêu Hoài thấy khó chịu trong lòng, thấy cô ngủ rất an lành, suy nghĩ chốc lát bèn đưa tay cẩn thận đặt lên vầng trán cô.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên vùng xa quanh vết thương, trước là theo chiều kim đồng hồ, sau lại ngược chiều kim đồng hồ.
Lâm Mộc đang say ngủ, hàng mi dài vô thức khẽ lay động như sắp tỉnh dậy. Tiêu Hoài bất giác muốn thu tay về, anh mắt vô tình rơi xuống hai cánh môi căng mọng kia, nhớ lại cảm giác tuyệt vời khi cùng cô quấn quýt không khỏi xao xuyến.
Anh bình tĩnh quan sát xung quanh, thấy không ai chú ý, ngón tay thon dài từ từ trượt xuống, chạm lên cánh môi mềm mại, khẽ mơn trớn, ngón cái ấn nhẹ, môi dưới của cô thuận theo đó hơi chu ra.
Anh lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ "làm nũng muốn được hôn" của cô, môi mỏng cong lên, nét cười trong mắt toát ra cảm giác hạnh phúc phát ra từ tận đáy lòng.
Vừa ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt của của Leo ở bên phải.
Tiêu Hoài khựng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-dau-tu/529882/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.