Hai bà cháu bị ông Hưng bỏ lại, bám víu vào nhau tìm đường thoát nạn. Thế nhưng, không thuận lợi như ông Hưng nghĩ, chỉ được một lúc sau, Chí Thành và bà Yến đã thấy ông ta đang chạy hộc tốc ngược về.
– Ba… ba làm sao vậy?
– Mau chạy! Mau chạy đi…
Ông Hưng hốt hoảng hét lớn, bỏ qua Chí Thành và bà Yến mà chạy vụt đi. Hai người vẫn ngơ ngác nhìn theo không hiểu chuyện gì đang xảy ra và rồi khi cả hai quay đầu lại đã trông thấy gương mặt kinh dị của Tiểu Quỷ đang ở sát bên cạnh.
Chí Thành kinh hãi lặng người, bà Yến thì sồn sồn hất Chí Thành sang một bên, chỉ vào Tiểu Quỷ mắng chửi:
– Cút đi! Cút… đồ quỷ dữ…
Tiểu Quỷ vốn đang đối diện với Chí Thành, nghe tiếng mắng chửi của bà Yến thì khẽ cúi đầu rồi quay sang chỗ bà Yến, nhỏ giọng nói:
– Tôi thành quỷ dữ không phải tại bà sao…
Nó vừa nói vừa tới gần chỗ bà Yến:
– Chính bà… đã bảo tôi phải giết người… chính bà đã dạy tôi…
Bà Yến kinh hãi thụt lùi về sau, dưới chân bị vấp mà té ạch xuống đất.
– Mày… mày… tao đã nuôi mày… nếu không có tao… mày đã sớm chết…
Tiểu Quỷ nghiêng nghiêng đầu nói:
– Nhưng tôi đã chết rồi! Nên mới biến thành quỷ!
Câu nói của Tiểu Quỷ đã khiến bà Yến thức tỉnh, nhớ ra lý do vì sao Tiểu Quỷ được sinh ra! Chính bà! Nó được tạo ra từ linh hồn của bào thai trong bụng Tư Bình! Chính bà là người đã moi nó ra!
Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ho-co-ma/292566/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.