Sự chán nản trong lòng Thịnh Sầm ngay lập tức được thay thế bằng sự tức giận, hắn mím môi, có chút bực bội nói: "Thật ra thành tích của tôi không hề kém."
Thang Thất Viên cảm thấy bạn cùng bàn hình như không được tỉnh táo lắm, không hỏi nhắc nhở hắn, "Bài kiểm tra của cậu vẫn còn trong balo của mình đó."
"..." Thịnh Sầm ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu, lớn tiếng: "Thang Tiểu Thất, cậu thiếu đánh có phải không?"
Thang Thất Viên núp về sau, cảm thấy không thể đả kích sự nhiệt tình với học tập của bạn cùng bàn, vì thế cậu đổi chủ đề, tiếp tục khuyên hắn, "Bạn học Thịnh, cậu đừng lo lắng nhiều, không chỉ có dòng máu của Bệ hạ đang chảy trong người cậu, còn có dòng máu của mẹ cậu nữa, cậu và anh trai cậu đều có cùng bộ gien, cậu cảm thấy anh trai cậu sẽ trở nên giống Bệ hạ hay sao?"
"Đương nhiên là không." Thịnh Sầm không chút do dự đáp lại.
Thang Thất Viên đi tới, trong màn đêm tối, vỗ vai của hắn, "Vậy thì đúng rồi, mình tin cậu cũng sẽ như vậy, giống như cách cậu tin vào anh trai cậu vậy."
Thịnh Sầm sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn cậu, ánh sáng trên đầu hắn đột nhiên sáng lên, hai người đối mặt nhau, ánh mắt không hề báo trước mà giao vào nhau.
Tay của Thang Thất Viên còn đang đặt trên vai Thịnh Sầm, ánh sáng dịu dàng chiếu lên khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của cậu, hàng mi dài tạo thành bóng dưới mi mắt, đôi mắt trong suốt và thuần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ho-thang-co-7-o/1577540/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.