"Bạn học Thịnh, cậu nghe có hiểu không?"
"Ừ..." Thịnh Sầm lơ đãng đáp lại, tiếp tục nghịch cúc tay áo của Thang Thất Viên, sau khi tan học, bạn học ở xung quanh đều đã rời đi, chỉ có hắn lại bị Thang Thất Viên giữ lại để giảng đề.
Thang Thất Viên di chuyển cánh tay, thử cố gắng giải cứu cúc tay áo của mình khỏi bàn tay của Thịnh Sầm.
Thịnh Sầm vẫn giữ không thả, nhíu mày trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Thang Thất Viên cúi đầu nhìn thoáng qua cúc tay áo của mình, nhắc nhở Thịnh Sầm, "Trên đồng phục của cậu cũng có mà."
"Cái này của cậu chơi vui hơn." Thịnh Sầm hơi cong môi, nhìn chiếc cúc tay áo giống nhau như đúc, nói không biết ngượng.
Ngay khi Thang Thất Viên đang định đặt bút xuống để giải thích với bạn cùng bàn rằng giữa hai chiếc cúc tay áo này không có bất cứ sự khác biệt nào về chất lượng, màu sắc hay vật liệu thì điện thoại di động của bạn cùng bàn vang lên, cuối cùng chiếc cúc tay áo của cậu cũng được giải cứu thành công.
Thịnh Sầm buông tay ra, cầm điện thoại lên nghe, không biết người trong điện thoại nói gì, nụ cười trên khuôn mặt hắn lập tức tắt ngúm, nghe một lúc, trầm giọng nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức quay về."
Sau khi Thịnh Sầm cúp điện thoại, trên khuôn mặt vẫn còn u ám chưa tan, cảm xúc cuồn cuộn trong mắt.
Thang Thất Viên cảm thấy có chút đáng tiếc hỏi: "Cậu phải đi rồi sao?"
Đã hai ngày rồi mà cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ho-thang-co-7-o/1577542/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.