(*Thâu khuy hữu lý: nhìn trộm một cách có lý
Nghỉ ngơi được hai ngày, Vưu Đức Ân rốt cục thừa dịp Hạ Tiểu Tiểu không có ở đây bèn trốn ra ngoài, đi thẳng đến Cúc Hương Uyển.
“Yêu, nhìn xem, ai đến đây vậy? Vưu đại thiếu gia thế cư nhiên đến Cúc Hương Uyển của chúng ta?” Hồng Tử Duyến hai ngày nay bị bắt luyện tập đang oán độc vạn phần, rất muốn cắn người.
“Tụ Hiền huynh, ta có việc tìm ngươi…… Có thể hay khôn
g… Có thể hay không cho ta mượn quần áo.” Không để ý tới Hồng Tử Duyến một bên đang nghiến răng, Vưu Đức Ân tìm tới Tề Tụ Hiền.
“n?Namtrang? Có thể a, mà ngươi định làm gì?” Với yêu cầu này, Tề Tụ Hiền có chút tò mò.
“Không, không có việc gì, thật sự không có việc gì! Ta chính là nghĩ muốn mặc nam trang nhìn thử xem…… Ta là nói thật!” Vưu Đức Ân vẻ mặt rụt rè nói.
“Nga…… Ngươi chờ chút.” Người ta không nói cũng không thể bắt buộc người ta nói. Vẫn là cho hắn lấy quần áo đi, Tề Tụ Hiền gật gật đầu, quay về phòng lấy quần áo.
“Ngươi lấy nam trang để làm chi? Ngươi tính khôi phục nam dạng? Cha ngươi cha đồng ý sao?” Hồng Tử Duyến là một nữ nhân cực hiếu kỳ.
“Ta…… Mặc nhìn thử xem, mặc nhìn thử xem.” Vưu Đức Ân đáp.
“Ngươi xem cái gì? Nhìn ngươi mặc nam trang ra cái dạng gì sao? Chẳng lẽ ngươi như vậy nhiều năm qua ngay cả mặc lén nam trang cũng chưa từng sao? Thật sự là lừa người a?” Hồng Tử Duyến y như cũ hỏi một chuỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-hoan-co-diem/553022/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.