🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhờ tàu điện ngầm, chưa đầy nửa tiếng sau, cả ba đã đến nơi.

Vừa bước xuống xe, Lê Diệu đi trước dẫn đường, còn Mặt Rỗ và Đại Tráng lẽo đẽo theo sau.

Ban đầu, cả hai tưởng nhà ma của Lê Diệu chỉ là một cửa hàng nhỏ. Nhưng khi đến nơi, nhìn thấy bức tường bao quanh rộng lớn, cả hai đều sững sờ, trố mắt nhìn nhau.

"Con bà nó! Chỗ này rộng thế này á?!"

"Chậc, một khu đất to thế này, tiền thuê chắc chắn không nhỏ đâu! Phen này bọn mình vớ bẫm rồi!"

Hai gã liếc nhau, ánh mắt đầy tham lam, trong đầu đã tính toán làm thế nào để moi thêm tiền.

Bước vào khu nhà chính, Lê Diệu dẫn họ lên tầng hai rồi trải bản vẽ thiết kế ra bàn:

"Xem đi, có làm được không?"

Mặt Rỗ cầm bản vẽ lên, mới liếc qua đã làm bộ nhăn nhó, giả vờ khó khăn:

"Ôi trời, phức tạp quá nhỉ… Cái chỗ này, rồi chỗ này nữa…"

Gã đang định kiếm cớ để đòi thêm tiền thì bỗng thấy hai bóng người xuất hiện.

Một mỹ nhân mặc sườn xám màu đỏ sậm, từng bước đi uyển chuyển như nước chảy. Người còn lại vận cổ phục trắng, nét đẹp dịu dàng, thanh tao như tiên nữ giáng trần.

Hai người đẹp tuyệt sắc, còn lộng lẫy hơn cả minh tinh trên tivi.

Mặt Rỗ ngẩn người. Đại Tráng cũng đờ đẫn, quên cả chớp mắt.

Hai anh em như hóa đá, mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Lê Diệu bực mình, gọi vài lần họ mới giật mình tỉnh lại.

Mặt Rỗ vội lau nước dãi nơi khóe miệng, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ:

"Bà chủ, hai người này là…?"
Lê Diệu hờ hững đáp:

"Họ là nhân viên ở đây."

Mặt Rỗ liếc nhìn Như Hoa và Họa Bì, ánh mắt lóe lên một tia thèm thuồng. Nhân viên mà đẹp thế này sao?

Gã kín đáo quan sát xung quanh. Trong nhà chỉ có năm người, bên hắn và Đại Tráng là hai gã đàn ông khỏe mạnh, còn bên kia chỉ có ba cô gái yếu đuối. Hơn nữa, nơi này lại hoang vu, mấy chục dặm chẳng có bóng người.

"Mẹ nó, trời ban cơ hội đây mà!"

"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!"

Mặt Rỗ và Đại Tráng lén lút trao đổi ánh mắt, sau đó cười cười gật đầu với Lê Diệu:

"Hiểu rồi, tôi với em trai đều là thợ quen việc. Bà chủ yên tâm, nhất định sẽ hoàn thành tốt công việc."

"Được, vậy phiền hai người nhé." Lê Diệu gật đầu, rồi chỉ về phía Như Hoa và Họa Bì: "Họ là người giám sát. Nếu có gì không hiểu, cứ hỏi họ."

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Mặt Rỗ nhìn theo bóng lưng Lê Diệu, khóe miệng nhếch lên đầy nham hiểm. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn dời sang Họa Bì. Cô gái này quá đẹp, làn da trắng nõn, mềm mại như nước, khiến gã ngứa ngáy không chịu nổi.

Gã lập tức nhào tới, giả vờ cầm bản vẽ, giọng điệu ngọt xớt:

"Người đẹp, tôi có chỗ này chưa hiểu, cô có thể chỉ cho tôi không?"

Nói rồi, gã thừa cơ vươn tay, định nắm lấy bàn tay Họa Bì.

Nhưng cô không né tránh, trái lại còn nghiêng đầu, tựa hẳn vào ngực gã, giọng nói dịu dàng như tơ lụa:

"Được thôi. Chúng ta vào phòng nói chuyện nhé?"

Vào phòng nói chuyện sao?

Cô gái này… thú vị đấy!

Mặt Rỗ mừng rơn, trong lòng vui như mở cờ, vội vàng kéo Họa Bì đi về phía một căn phòng.

"Người đẹp tên gì thế?"

"Mọi người gọi tôi là Họa Bì."

Họa Bì?

Mặt Rỗ sững lại, cái tên này nghe quen quen…

Nhưng dục vọng đã làm lu mờ lý trí, gã nhanh chóng gạt bỏ cảm giác bất an trong lòng.

Bất ngờ, Họa Bì vươn tay chạm nhẹ vào ngực gã, đôi mắt long lanh như chứa cả bầu trời sao:

"Lang quân…" Cô cất giọng dịu dàng, "Thiếp muốn có trái tim của chàng, chàng cho không?"

Mặt Rỗ ngây ngẩn.

Cô gái này còn muốn trái tim của gã sao?

Gã cười hề hề, không chút đề phòng:

"Cho! Trái tim anh là của em!"

Nghe vậy, mắt Họa Bì lập tức sáng rực lên, tràn đầy phấn khích.

"Tốt quá, vậy tôi lấy trái tim đây."
Lời vừa dứt, cô đột ngột xé toạc lớp da người trên mình. Làn da mịn màng biến mất, để lộ gương mặt trắng bệch đầy vết nứt và năm ngón tay dài ngoằng như móc câu.

Chớp mắt, mỹ nhân biến thành ác quỷ!

"Con bà nó! Ma quỷ!"

Mặt Rỗ chết đứng tại chỗ, hai chân mềm nhũn. Hắn hét lên thất thanh rồi quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa la hét:

"Cứu mạng! Đại Tráng, cứu tao!"

Cùng lúc đó, từ một căn phòng khác vang lên tiếng hét thất thanh của Đại Tráng:

"Á! Mặt Rỗ, cứu em!"

Hai anh em gã rú lên hoảng loạn, chạy loạn khắp nơi như chó nhà có tang.

Mà phía sau, Họa Bì và Như Hoa thong thả đuổi theo, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy thú vị.

Tiếng hét thảm thiết của hai gã vang vọng khắp khu nhà, lẫn trong gió đêm lạnh lẽo.

Khi Lê Diệu quay lại, cảnh tượng trước mắt khiến cô không nhịn được bật cười.

Mặt Rỗ và Đại Tráng đang co rúm trong một góc, cả hai ôm chặt lấy nhau, người run như cầy sấy. Sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy không nói nên lời, rõ ràng đã bị dọa đến mất hồn mất vía.

Lê Diệu khoanh tay, thở dài:

"Được rồi, các cô thu lại đi, đừng dọa họ quá. Họ còn phải làm việc nữa."

Nói rồi, cô bước tới, giơ chân đá nhẹ vào Mặt Rỗ:

"Dậy đi làm việc mau!"

Mặt Rỗ nước mắt lưng tròng, cả người run rẩy, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ hống hách lúc trước. Gã nuốt nước bọt, giọng lắp bắp:

"Bà… bà chủ… họ… họ là ma thật sao?"

Lê Diệu không trả lời ngay. Cô chỉ nhếch môi, chậm rãi rút ra một chiếc roi da, gõ nhẹ vào lòng bàn tay mình. Giọng cô lạnh băng:

"Đừng hỏi nhiều. Làm việc đi."

Hành động này, cô học từ Minh Dạ. Hình ảnh anh quất roi đánh Họa Bì vẫn còn in sâu trong trí nhớ cô. Dáng vẻ đó… thật sự rất có uy lực!

Mặt Rỗ và Đại Tráng không dám phản kháng, lập tức bật dậy, lao vào làm việc như thể được lập trình sẵn.

Số tiền trong tay Lê Diệu vốn đã chẳng dư dả gì, hai gã này lại là lao động tự tìm tới, nếu không tận dụng thì quá lãng phí.

Thế là, cô giữ họ lại làm việc liên tục ba ngày, bắt họ dựng xong toàn bộ khung cảnh dành cho Họa Bì rồi mới chịu thả đi.

Đến khi nghe thấy câu "Các anh có thể rời đi rồi." từ miệng Lê Diệu, Mặt Rỗ và Đại Tráng như được cứu mạng.
Hai gã ôm nhau nức nở, nước mắt giàn giụa, cuống cuồng bò lăn bò càng chạy khỏi nhà ma, ngay cả tiền công cũng không thèm lấy.

"Hu hu! Cuối cùng cũng thoát khỏi cái chốn ma quỷ này rồi!"

"Sau này dù có chết đói, tôi cũng không bao giờ bước chân vào đây nữa!"

Bóng dáng họ dần khuất xa, mang theo sự hoảng loạn tột độ.

Lê Diệu nhìn theo mà không nhịn được cười. Cô lắc đầu, rồi quay lại kiểm tra toàn bộ cảnh dựng vừa hoàn thành. Nhìn thấy công trình đã hoàn thiện chỉn chu, cô hài lòng gật đầu.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung nhẹ, màn hình chớp sáng.

Lê Diệu mở ứng dụng [Nhà Ma] lên, thấy phần [Nhiệm vụ của tôi] hiển thị thông báo mới.

[Nhiệm vụ phụ: Dựng cảnh cho Họa Bì – Hoàn thành!]

Cùng với đó là một phần thưởng.

[Phần thưởng: Cảnh tượng hóa hiện thực.]

Lê Diệu chớp mắt.

"Cảnh tượng hóa hiện thực… là gì nhỉ?"

Cô tò mò bấm vào nhận thưởng, rồi thử chọn sử dụng.

Ngay khoảnh khắc ngón tay cô chạm vào màn hình, cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi!

Những phông nền làm từ vật liệu rẻ tiền ban đầu bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là một công trình thật sự. Tường gỗ chạm trổ tinh xảo, đèn lồng treo cao, sàn đá cổ kính, từng chi tiết đều chân thực đến mức khó tin.
Không gian quanh cô giống như một căn nhà thời cổ đại thực sự, không còn chút dấu vết của đồ giả!

Lê Diệu tròn mắt nhìn quanh, kinh ngạc đến mức quên cả chớp mắt.

"Thật không vậy trời…?"

Trước khi cô kịp hoàn hồn, điện thoại lại rung lên lần nữa.

Cô mở ứng dụng lên, một thông báo mới xuất hiện:

[Chúc mừng chủ nhân nhà ma, Lê Diệu, đã sở hữu phó bản đầu tiên.]
[Tiến trình nhiệm vụ chính: Xây dựng ban đầu nhà ma.]
[Phần thưởng: Tăng cường tinh thần lực vĩnh viễn.]

Dưới đó còn có một dòng chú thích nhỏ:

"Ma quỷ làm mờ mắt, quỷ quái mê hoặc người. Sau khi tăng cường tinh thần lực, bạn sẽ không còn bị ma quỷ dụ dỗ, cơ thể cũng miễn nhiễm với âm khí xâm nhập."

Lê Diệu đọc xong, khóe môi khẽ nhếch lên.

Không chút do dự, cô nhấn vào nhận thưởng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.