Dù sao tầng 16 cũng rộng rãi, còn rất nhiều phòng trống.
Lúc này, Như Hoa dịu dàng nói:
"Diệu Diệu, để lại cho tôi một phòng nữa."
Lê Diệu nhìn cô ấy đầy bất ngờ.
"Cô cũng muốn ở cùng tôi à?"
Theo như cô thấy, Như Hoa khá thích ở trong phó bản. Phần lớn thời gian đều ở lì trong đó, hiếm khi ra ngoài.
Như Hoa lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Tôi vẫn sẽ ở trong phó bản, phòng ở đây chỉ để nghỉ ngơi tạm thời thôi."
Cô ấy muốn sáng tối đến nấu ăn cho Lê Diệu.
Nếu không, với tính cách của cô bé này, chắc chắn sẽ qua loa bằng mì gói.
Mì gói không có dinh dưỡng, ăn lâu dài không tốt chút nào.
Lê Diệu còn nhỏ tuổi, Như Hoa vô thức có cảm giác như một người mẹ, muốn chăm sóc cho cô thật tốt.
Nghe vậy, Lê Diệu không khỏi cảm động, lập tức gật đầu.
"Được, vậy để lại một phòng cho cô, một phòng cho Tiểu Thiến, một phòng cho Họa Bì, và cả Mộng Mộng nữa."
Vừa dứt lời—
Một sinh vật nhỏ bé đột nhiên òa khóc.
Heo Vòi Voi trợn to đôi mắt tròn xoe, nước mắt rơi lã chã.
Nó... nó cũng có phòng riêng sao?
Hu hu hu...
Cuối cùng nó cũng có một nơi thuộc về mình rồi!
Sắp xếp xong phòng, việc tiếp theo là mua giường và nội thất.
Những thứ này đều có sẵn trong [Cửa hàng Nhà Ma].
Chỉ là... giá cả không hề rẻ.
Lê Diệu mở cửa hàng ra xem thử—
Quả nhiên, các món đồ trong này đều có hiệu ứng đặc biệt.
Ví dụ, giường ngủ có tác dụng hỗ trợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ma-cua-toi-lien-thong-voi-dia-phu/2711043/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.