🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bà Trình kéo tay con gái, ghé sát thì thầm hỏi:

"Noãn Noãn, bà chủ Nhà Ma này có phải mở công ty giải trí không? Sao ở đây toàn mỹ nhân thế này? Ai cũng có thể làm minh tinh được!"

"Thế thì đã sao?"

Nhìn mẹ ngạc nhiên, Trình Noãn càng đắc ý. Cô cười bí hiểm rồi hạ giọng:

"Như Hoa còn đẹp hơn! Một vẻ đẹp mà con không biết phải dùng từ gì để miêu tả nữa."

Như Hoa không xuất hiện liên tục mà chỉ có hai lần vào buổi sáng, một lần lúc 9 giờ, một lần lúc 11 giờ.

Gia đình Trình Noãn đến sớm, vừa kịp buổi 9 giờ.

"Mẹ, đừng nói chuyện nữa! Như Hoa sắp xuất hiện rồi!"

Trình Noãn vội vàng giục.

Vừa dứt lời, cánh hoa mềm mại từ trên trần nhà bắt đầu rơi xuống, nhẹ nhàng xoay tròn trong không trung như tuyết đầu mùa.

Cùng lúc đó, bốn dải lụa trắng dài cũng từ trên cao buông xuống, che khuất vị trí trung tâm của sảnh lớn. Chỉ thấy sau lớp lụa ấy, một bóng dáng uyển chuyển đang từ từ hạ xuống.

Trên tầng hai, một nhóm thiếu nữ bước ra, vừa múa vừa hát.

Điệu múa uyển chuyển như mây trôi nước chảy. Khi khúc nhạc kết thúc, bóng dáng thướt tha kia cũng vừa chạm đất, nhẹ nhàng đáp xuống sảnh lớn.

Tấm lụa trắng dần dần tách ra.

Như Hoa hiện ra trước đám đông.

Bà Trình nín thở.

Con gái bà không hề nói quá!

Như Hoa thật sự rất đẹp, nhưng không phải vẻ đẹp sắc sảo, diễm lệ mà là một nét đẹp đầy khí chất. Đôi mắt cô mang theo sự u buồn dịu dàng, khiến người ta vừa nhìn đã muốn tiến đến, muốn che chở, muốn xoa dịu những tâm tư ẩn giấu nơi đáy lòng cô.

Như Hoa cất giọng nói nhẹ nhàng, bắt đầu cung cấp manh mối để tìm Thập Nhị Thiếu gia.

Trình Noãn lập tức lấy bút ra, nhanh chóng ghi chép lại từng manh mối quan trọng, vừa viết vừa dặn dò bố mẹ:

"Bố mẹ nhớ nghe kỹ giúp con nhé! Tìm Thập Nhị Thiếu gia rất khó, nghe nói có người trước đây phải mất cả tuần mới tìm ra được đấy!"

Thế nhưng, ông Trình lại không mấy hứng thú với trò chơi này. Ở độ tuổi của ông, việc chạy đôn chạy đáo tìm manh mối không còn hấp dẫn nữa.

Ông khoanh tay quan sát xung quanh, ánh mắt đầy hứng thú với bố cục nơi đây.

"Ta muốn dạo quanh phó bản hơn. Cách bài trí nơi này thật sự rất tinh xảo, mang đậm phong cách cổ xưa."

Bà Trình cũng không mấy mặn mà với việc tìm Thập Nhị Thiếu gia.

Bà nhìn quanh một lượt rồi nói:

"Noãn Noãn, hay là mình cứ đi dạo trước đi? Tìm sau cũng được. Nơi này lớn thế này, tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể."

Trình Noãn vốn dẫn bố mẹ đến đây để họ vui vẻ. Nếu họ không thích tìm manh mối, thì thôi vậy.

"Được rồi." Cô gật đầu đồng ý: "Vậy chúng ta cứ vừa chơi vừa tìm. Nếu gặp được manh mối thì thu thập, còn không gặp thì thôi."

Chợt nhớ ra điều gì đó, Trình Noãn vỗ tay một cái, nói đầy hứng khởi:

"Đúng rồi! Chúng ta phải đến căn biệt thự trắng kia! Hôm qua con tìm thấy Tấm thiệp chúc mừng của cô Bội San ở đó. Lát nữa phải đến lấy trước đã!"

Sợ có người khác lấy mất trước, Trình Noãn vừa nói xong đã kéo tay em trai chạy đi trước.

Ông Trình và bà Trình vội vã theo sau con gái.

Khi đến biệt thự trắng, Trình Noãn lập tức chạy thẳng lên tầng hai, lao vào phòng ngủ. Cô lật tung từng ngăn kéo, nhưng tìm mãi vẫn không thấy tấm thiệp chúc mừng của cô Bội San đâu cả.

Sao lại thế này? Rõ ràng hôm qua nó vẫn còn ở đây! Chẳng lẽ có ai đã lấy mất rồi?

Trình Noãn thất vọng thở dài, định quay ra ngoài thì bỗng nhìn thấy cậu em trai đang đứng trò chuyện với một cậu bé lạ mặt. Cậu bé mặc một bộ vest trắng tinh, khuôn mặt có vẻ non nớt nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh.

Cô chưa kịp hỏi chuyện gì đang xảy ra thì thấy cậu bé nói gì đó với em trai mình. Ngay lập tức, cậu nhóc liền gật đầu.

Chớp mắt một cái, cảnh vật xung quanh đột nhiên biến đổi.

Ánh đèn sáng trưng trong phòng vụt tắt, chỉ còn lại một màn đêm đen kịt. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời vốn trong xanh bỗng chốc chìm vào bóng tối dày đặc.

Cùng lúc đó, một giọng nói máy móc vang lên bên tai:

"[Chúc mừng người chơi số 80 kích hoạt trò chơi nhỏ - Trốn tìm.]"

"[Giới thiệu trò chơi: Bố mẹ bận rộn công việc, chị gái thì mải yêu đương, cậu chủ nhỏ Bội Thành rất cô đơn, mong muốn có người chơi cùng.]"

"[Chúc mừng gia đình người chơi số 80 được cậu chủ nhỏ Bội Thành chọn để chơi trốn tìm cùng.]"

"[Sau khi trò chơi bắt đầu, biệt thự sẽ chuyển sang chế độ ban đêm. Người chơi có thể đeo kính nhìn đêm để di chuyển. Mắt của cậu chủ nhỏ Bội Thành sẽ phát ra ánh sáng xanh như đèn rọi.]"

"[Xin nhớ kỹ, nếu bị ánh sáng xanh từ mắt cậu chủ nhỏ Bội Thành chiếu trúng, trò chơi sẽ phán định thất bại. Thời gian trò chơi là 10 phút.]"

"[Bốn người chơi xin chuẩn bị, 10, 9, 8...]"

Chuyện... chuyện quái gì đang xảy ra thế này?!

Bà Trình hoảng hốt. Là một quý bà sống trong nhung lụa, bà chưa từng chơi những trò chơi kiểu này, nên lập tức bối rối không biết phải làm sao.

Trình Noãn phản ứng nhanh nhất. Cô lập tức chạy đến bàn trang điểm, phát hiện trên đó có bốn chiếc kính nhìn đêm. Cô nhanh chóng cầm lấy, rồi đưa cho bố mẹ và em trai.

"Mau đeo vào!" Cô nói gấp gáp. "Vừa rồi em trai đã kích hoạt trò chơi rồi. Bố, bố dẫn mẹ đi trốn trước! Con sẽ dẫn em trốn ở chỗ khác!"

Dù cũng hơi hoang mang, nhưng ông Trình vẫn bình tĩnh hơn vợ mình rất nhiều. Sau khi đeo kính, ông lập tức kéo bà Trình chạy xuống lầu.

Khi vào biệt thự, ông đã để ý thấy nơi này rất rộng lớn, còn có cả tầng hầm. Nghĩ vậy, ông nhanh chóng dẫn vợ mình trốn xuống đó.

Sau khi bố mẹ rời đi, Trình Noãn cũng kéo em trai tìm một chỗ an toàn.

Cô nghĩ rằng cậu nhóc sẽ sợ hãi, nhưng không ngờ cậu lại cực kỳ phấn khích, giọng đầy háo hức:

"Chị ơi, vui quá đi mất!"

Trình Noãn dở khóc dở cười. Cô vội kéo cậu bé vào một căn phòng trống, nhanh chóng khóa cửa lại. Vừa nấp xong, tiếng đếm ngược cũng kết thúc.

Ngay lúc đó, một giọng trẻ con vang lên khắp căn biệt thự:

"Trốn kỹ chưa? Tôi đi tìm đây!"

Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân chạy lạch bạch, xen lẫn tiếng bước xuống cầu thang.

Cậu chủ nhỏ Bội Thành bắt đầu tìm kiếm. Trong bóng tối, cậu phát ra những âm thanh kỳ lạ:

"Tôi đến đây rồi..."

"Tôi biết các người trốn ở đâu..."

"A, tôi tìm được rồi!"

Bà Trình sợ đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lúc này, toàn bộ biệt thự trắng đã bị phong tỏa, không thể chạy ra ngoài. Ông Trình chỉ có thể kéo bà Trình chạy khắp nơi, liên tục né tránh ánh sáng xanh phát ra từ mắt cậu bé kia.

Sau một vòng tìm kiếm mà không bắt được hai người, cậu chủ nhỏ Bội Thành chán nản rời khỏi tầng hầm, bắt đầu lên lầu tìm Trình Noãn và em trai cô.

Bà Trình lo lắng nắm chặt tay chồng:

"Noãn Noãn và em trai có bị dọa sợ không? Giọng nói của đứa trẻ đó nghe kỳ lạ quá..."

Dù cũng lo lắng, nhưng ông Trình không muốn vợ mình hoảng hốt hơn, liền nhẹ giọng trấn an:

"Không sao đâu. Có Noãn Noãn ở đó, con bé chơi nhiều trò rồi, có kinh nghiệm."

Trong khi hai người đang nói chuyện, cậu chủ nhỏ Bội Thành đã lên đến tầng hai.

Giọng nói của cậu đột nhiên thay đổi, trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ hẳn lên:

"Cậu em trai mũm mĩm ơi, cậu ở đâu? Ra đây chơi với tôi nào!"

Cậu vừa ngân nga hát, vừa nhảy chân sáo dọc hành lang. Trông cậu lúc này không còn chút đáng sợ nào, mà giống như một đứa trẻ thực sự đang chơi đùa.

Trong phòng, cậu em trai Trình Noãn bịt miệng, không dám phát ra tiếng động nào. Nhưng đôi mắt sáng lấp lánh, rõ ràng là đang rất vui vẻ.

Mười phút nhanh chóng trôi qua.

Một âm thanh máy móc lại vang lên:

"[Chúc mừng gia đình người chơi số 80 đã thành công tránh được cậu chủ nhỏ Bội Thành. Phần thưởng là kẹo của cậu chủ nhỏ Bội Thành.]"

"[Người chơi thân mến: Chúc mừng bạn nhận được kẹo của cậu chủ nhỏ Bội Thành. Đây là chiếc kẹo mà cậu bé đã cất giữ từ lâu, muốn tặng cho mẹ mình. Kẹo có vị ngọt ngào, mang theo tình yêu chân thành của cậu chủ nhỏ.]"

Căn phòng bỗng chốc sáng trở lại.

Trình Noãn thở phào nhẹ nhõm.

"[Hãy tặng chiếc kẹo này cho Như Hoa để nhận được manh mối mới.]"

"Wow!" Trình Noãn reo lên vui sướng. Cô ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh của em trai, hôn một cái thật mạnh: "Tuyệt vời quá! Chúng ta nhận được đạo cụ rồi!"

Ngay lúc đó, một thông báo xuất hiện trước mắt cô:

"[Đinh! Người chơi số 80 nhận được Kẹo của cậu Bội Thành. Có muốn phát sóng toàn cục không?]"

Nghe thấy dòng chữ này, Trình Noãn lập tức chọn "Không".

Lần này, cô không muốn để lộ đạo cụ ra ngoài nữa. Phó bản Như Hoa quá rộng lớn, nếu mọi người biết cô có Kẹo của cậu Bội Thành, chắc chắn sẽ có không ít người tìm đến hỏi han hoặc thậm chí tranh giành.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.