Bà Trình kéo tay con gái, ghé sát thì thầm hỏi:
"Noãn Noãn, bà chủ Nhà Ma này có phải mở công ty giải trí không? Sao ở đây toàn mỹ nhân thế này? Ai cũng có thể làm minh tinh được!"
"Thế thì đã sao?"
Nhìn mẹ ngạc nhiên, Trình Noãn càng đắc ý. Cô cười bí hiểm rồi hạ giọng:
"Như Hoa còn đẹp hơn! Một vẻ đẹp mà con không biết phải dùng từ gì để miêu tả nữa."
Như Hoa không xuất hiện liên tục mà chỉ có hai lần vào buổi sáng, một lần lúc 9 giờ, một lần lúc 11 giờ.
Gia đình Trình Noãn đến sớm, vừa kịp buổi 9 giờ.
"Mẹ, đừng nói chuyện nữa! Như Hoa sắp xuất hiện rồi!"
Trình Noãn vội vàng giục.
Vừa dứt lời, cánh hoa mềm mại từ trên trần nhà bắt đầu rơi xuống, nhẹ nhàng xoay tròn trong không trung như tuyết đầu mùa.
Cùng lúc đó, bốn dải lụa trắng dài cũng từ trên cao buông xuống, che khuất vị trí trung tâm của sảnh lớn. Chỉ thấy sau lớp lụa ấy, một bóng dáng uyển chuyển đang từ từ hạ xuống.
Trên tầng hai, một nhóm thiếu nữ bước ra, vừa múa vừa hát.
Điệu múa uyển chuyển như mây trôi nước chảy. Khi khúc nhạc kết thúc, bóng dáng thướt tha kia cũng vừa chạm đất, nhẹ nhàng đáp xuống sảnh lớn.
Tấm lụa trắng dần dần tách ra.
Như Hoa hiện ra trước đám đông.
Bà Trình nín thở.
Con gái bà không hề nói quá!
Như Hoa thật sự rất đẹp, nhưng không phải vẻ đẹp sắc sảo, diễm lệ mà là một nét đẹp đầy khí chất. Đôi mắt cô mang theo sự u buồn dịu dàng, khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ma-cua-toi-lien-thong-voi-dia-phu/2711048/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.