Thỏ Ngọc ngập ngừng, đôi tai dài hơi cụp xuống, giọng có chút do dự:
"Chủ nhân… có phải nhiều quá rồi không?"
Lê Diệu khoanh tay nhìn đám thỏ trắng chen chúc khắp sảnh tầng 16, thở dài:
"Nếu còn nữa thì chuyển xuống tầng 15 mà nhả tiếp đi, tầng này chứa không nổi nữa đâu."
Thỏ Ngọc vội lắc đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc:
"Không còn nhiều đâu! Chỉ còn khoảng… 2.000 con chưa nhả ra thôi!"
Lê Diệu: "…"
Thỏ Ngọc cúi đầu, giọng mang theo chút áy náy:
"Tổng cộng là 20.000 con thỏ nhỏ. Sau này tôi sẽ kiềm chế hơn, không nhìn trăng mà nhả thỏ bừa bãi nữa…"
"20.000 con?!"
Lê Diệu có chút choáng váng. Nhiều thế này thì khu sảnh nghỉ chắc chắn không đủ chỗ chứa. Cô nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định gửi bớt đến phó bản của Tiểu Thiến.
Nhưng trước khi làm vậy, cô cúi xuống bế một con thỏ nhỏ đang cắn góc áo mình lên, nghiêng đầu hỏi:
"Cậu có thể biến thành đồng hồ đeo tay không?"
Con thỏ nhỏ chớp chớp đôi mắt đỏ long lanh, vẻ mặt đầy bối rối.
"Đồng hồ đeo tay là gì? Ăn được không?"
Lê Diệu giơ cổ tay lên, chỉ vào thiết bị livestream vạn giới trên tay mình:
"Như thế này này."
"À, làm được chứ!"
Con thỏ nhỏ lập tức nhảy lên, lộn một vòng trên không rồi biến thành một chiếc đồng hồ quấn quanh cổ tay cô. Nhưng vì chưa biến hình hoàn chỉnh, trên đồng hồ vẫn lộ ra hai cái tai thỏ mềm mềm.
"Á, tai của tôi biến không được!" Con thỏ nhỏ lo lắng, suýt nữa bật khóc.
Lê Diệu bật cười, nhẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ma-cua-toi-lien-thong-voi-dia-phu/2711069/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.