Mạnh Bà bật cười: "Tất nhiên rồi. Cô có biết bát canh này quý giá đến mức nào không? Tôi đã tích lũy nguyên liệu suốt trăm năm mới nấu được một bát như vậy đấy!"
Nghe vậy, Lê Diệu giật mình.
Cô lập tức cảm thấy có chút ngại ngùng: "Bà ơi..."
Mạnh Bà xua tay, cười hiền hậu: "Không cần cảm ơn. Nếu cô thực sự muốn bày tỏ lòng biết ơn, hãy cho phép tôi mỗi ngày mang một bát canh ra ngoài. Yên tâm, tôi biết chừng mực, sẽ không để ai uống bừa bãi đâu."
Bà nhẹ nhàng nói tiếp: "Người được uống canh của tôi đều là người có duyên."
Lê Diệu nhìn bà chằm chằm một lúc, rồi gật đầu: "Được rồi, mỗi ngày bà có thể mang ra một bát canh."
"Đúng là cô bé ngoan!" Mạnh Bà mỉm cười đầy hài lòng.
Sau đó, bà chậm rãi xoay người, bóng dáng dần nhạt đi, rồi biến mất.
Sau khi Mạnh Bà rời đi, Nhiếp Tiểu Thiến lập tức tiến đến gần, gắp một miếng sườn bỏ vào bát của Lê Diệu.
"Chủ nhân tỷ tỷ, ăn thêm sườn đi."
Thấy vậy, Heo Vòi Voi cũng muốn gắp đồ ăn cho cô. Nhưng với bàn chân lợn của mình, nó không thể làm được những việc tinh tế như vậy.
Sau một hồi loay hoay bất lực, nó quyết định… chạy sang một góc, bắt đầu thổi bong bóng.
"Chủ nhân, chủ nhân! Mộng Mộng thổi mộng cho cô nè! Vừa ăn vừa xem phim nhé!"
Nhìn bộ dạng đáng yêu của Heo Vòi Voi, Lê Diệu không nhịn được bật cười.
"Cảm ơn Mộng Mộng."
Cô vui vẻ cắn một miếng sườn mà Nhiếp Tiểu Thiến gắp cho, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Như Hoa nhẹ nhàng bóc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ma-cua-toi-lien-thong-voi-dia-phu/2711093/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.