Cung nữ đẩy nàng ta ra, giọng điềm nhiên:
"Hoàng thượng có chỉ, Thục phi nương nương đã qua đời. Để cầu phúc cho nương nương, từ nay ngươi chỉ được ăn nửa cái bánh bao."
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại như một nhát dao cắt vào lòng Đại Như.
Lần này, nàng không còn giữ vẻ đoan trang như mọi khi.
Nàng đói. Đói đến cồn cào, hoa mắt chóng mặt. Một ngày chỉ có một bữa ăn, trước kia vốn đã chẳng đủ no, giờ lại bị cắt giảm, sao có thể chịu nổi?
Nàng loạng choạng, chân tay bủn rủn, rồi ngã quỵ xuống đất.
"Không công bằng!" Đại Như hét lên, giọng lạc đi vì phẫn uất. "Cầu phúc cho Thục phi thì liên quan gì đến ta? Nếu thật sự là cầu phúc, chẳng phải nên tăng phần ăn sao? Tại sao lại giảm bớt? Cái này không hợp lý!"
Bên ngoài, bà Văn đứng khoanh tay, lạnh lùng quan sát mọi chuyện.
Thì ra, Đại Như cũng biết thế nào là không hợp lý. Biết rằng cầu phúc lẽ ra phải ban thưởng, chứ không phải tước đoạt.
Nhưng khi xưa, nàng ta lại thản nhiên cắt giảm phần thưởng của kẻ khác. Bởi vì trong mắt nàng, những cung nữ thấp kém đó không đáng để bận tâm.
Cái vẻ thanh cao, đoan trang mà nàng ta luôn thể hiện thực chất chỉ là một lớp vỏ. Rõ ràng muốn có tất cả, nhưng lại không dám thừa nhận, chỉ mong người khác tự nguyện dâng lên. Rõ ràng hưởng lợi từ hành động của kẻ khác, nhưng vẫn muốn mang danh nhân từ, tốt đẹp.
Giả tạo, ích kỷ, kiểu cách!
Bà Văn chợt thấy chán, không muốn xem tiếp nữa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ma-cua-toi-lien-thong-voi-dia-phu/2711099/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.