🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Yên tâm đi.”

Mọi người đồng thanh đáp: “Chúng ta là người cùng phe mà.”

Cẩu Đản hào hứng kéo tay áo Lê Diệu, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ mong chờ:

“Chị ơi, mai chị đến nhà em ăn cơm nhé! Mẹ em giết gà để cảm ơn chị vì đã dạy bà cách ấp trứng gà trên giường.”

Nghe vậy, Lê Diệu lập tức hoảng hốt xua tay:

“Đừng giết gà! Gà phải để lại để đẻ trứng, sau này có nhiều gà rồi mới ăn thịt.”

Cẩu Đản nghe vậy thì tròn mắt ngạc nhiên, nhưng rồi cũng gật gù như hiểu ra điều gì. Mọi người sau đó lần lượt rời đi, chỉ còn lại hai chị em.

Lê Diệu lấy cuốn Tam Tự Kinh ra, nhẹ nhàng chỉ tay vào từng chữ, kiên nhẫn dạy Cẩu Đản tập viết. Cậu bé vừa tập trung viết, vừa không giấu được sự hào hứng:

“Chị ơi, chị giỏi thật đấy, còn biết dạy học nữa. Đại Mao thì đang học ở trong thành phố.”

Lê Diệu dừng tay, ngạc nhiên nhìn cậu bé:

“Trong thành phố? Đại Mao?”

Chẳng lẽ ngoài ngôi làng này còn có một thị trấn nhỏ khác sao?

Cẩu Đản nghiêng đầu nhìn chị, thắc mắc:

“Đại Mao là con nhà họ Cố đấy, chị quên rồi à? Hôm nay thím Cố – người nói về chuyện ngô ấy – chính là mẹ của Đại Mao.”

Nghe vậy, Lê Diệu khẽ gật đầu. Hóa ra là nhà đó.

Không ngờ thím Cố lại có hiểu biết đến vậy. Trong hoàn cảnh gia đình khó khăn thế này mà vẫn cố gắng cho con đi học. Ở thời cổ đại, học hành không phải chuyện đơn giản, mà còn là một khoản chi phí lớn.

Khi hai chị em còn đang trò chuyện, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng động. Lê Diệu ngẩng đầu, lập tức nhận ra đó là đám người của lão già áo đen – bọn họ đã quay về.

Cẩu Đản liếc nhìn Lê Diệu, bất ngờ nói:

“Chị, chị có muốn thắng không?”

Lê Diệu ngơ ngác:

“Thắng gì cơ?”

Cẩu Đản cười hì hì, không trả lời ngay mà bất thình lình chạy vụt ra ngoài.

“Em đi gây rối cho bọn họ đây! Chị ơi, em muốn chị thắng!”

Dứt lời, cậu bé lao thẳng về phía Ô Thập Cửu và nhóm người của cô ta, hét lớn:

“Các người rốt cuộc đang tìm gì vậy?”

Giọng nói non nớt vang lên trong đêm tối, nhưng khuôn mặt Cẩu Đản lại trở nên lạnh lẽo. Đôi mắt tròn xoe sáng rực bỗng phủ một làn sương mờ, như thể cậu bé đang chuẩn bị hắc hóa.

Chung Ly Tiêu lập tức cảnh giác, chắn trước mặt Hạ Diễm, khẽ nhắc nhở:

“Cẩn thận!”

Ô Thập Cửu trợn mắt nhìn Cẩu Đản, vẻ mặt không thể tin nổi:

“Mới ngày thứ hai mà NPC đã bắt đầu hắc hóa sao? Lần trước, chúng ta phải ở đây tận mười hai ngày cơ mà…”

Chung Ly Tiêu cũng nhíu chặt mày.

Có gì đó không đúng. Rất không đúng.

Trong vùng đất Xám này vốn không tồn tại sinh linh thực sự. Những dân làng ở đây chỉ là ảo ảnh, là những nhân vật được tạo ra để đi cùng họ.

Theo lý mà nói, những NPC này không thể nào hắc hóa.

Chung Ly Tiêu trầm mặc quan sát Cẩu Đản, trong lòng dấy lên nghi ngờ.

Trái ngược với sự thận trọng của hắn, lão già áo đen lại vô cùng phấn khích. Ông ta tiến lên một bước, giọng điệu không che giấu sự hào hứng:

“Tôi muốn biết ở đây ai là người có oán khí nặng nhất?”

Đôi mắt Cẩu Đản tối sầm lại, trầm giọng đáp:

“Đi theo tôi.”

Nói rồi, cậu bé quay người, lặng lẽ bước vào màn đêm sâu thẳm bên ngoài từ đường.

Lão già áo đen không hề do dự, lập tức dẫn người đuổi theo.

Chung Ly Tiêu nhìn theo bóng lưng họ, cau mày nhắc nhở:

“Trời đã tối rồi, Áo Đen, ông nghĩ kỹ chưa?”

Lão già áo đen chẳng buồn quay đầu, chỉ để lại một câu:

“Đồ nhát gan.”

Chung Ly Tiêu hơi nheo mắt, nhưng không nói gì thêm.

Cùng lúc đó, Lê Diệu vội vàng chạy ra khỏi phòng, định đuổi theo Cẩu Đản. Nhưng khi vừa bước đến bậc cửa, cô chợt sững lại.

Bên ngoài từ đường tối đen như mực, giống như một cái hố đen sâu thẳm, chỉ cần bước chân ra, có lẽ sẽ bị bóng tối đó nuốt chửng mãi mãi.

Ngay lúc ấy, Hạ Diễm – người vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ – đột nhiên lên tiếng:

“Đừng ra ngoài. Ra ngoài là không thể trở về được nữa.”

Giọng nói của cô ta rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo một sự chắc chắn kỳ lạ.

Lê Diệu quay đầu nhìn cô ta.

Hạ Diễm cũng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm lóe lên sự dò xét.

“Cô làm thế nào mà được vậy?”

Lê Diệu ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì.

Hạ Diễm chậm rãi tiếp lời:

“Cậu bé tên Cẩu Đản kia đang giúp cô loại bỏ người khác. Cậu ta rất thích cô. Cô làm thế nào để được vậy? Làm sao có thể nhận được thiện cảm từ một nhân vật ảo?”

Câu hỏi này khiến Ô Thập Cửu lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc:

“Những người này… không phải chỉ là NPC vô tri hay sao?”

Từ trước đến giờ, bọn họ luôn biết rằng dân làng nơi đây chỉ là những NPC, không có ý thức tự chủ. Họ chỉ hành động theo những quán tính và thói quen khi còn sống mà thôi.

Chính vì cho rằng dân làng chỉ là những NPC vô tri, nhóm người này không hề coi họ ra gì, thậm chí còn thấy buồn cười khi Lê Diệu hòa đồng với một nhóm NPC "vô dụng".

Không ngờ những NPC này lại có ý thức tự chủ!

Hạ Diễm đến từ thế giới tu tiên, tư duy hoàn toàn khác với Ô Thập Cửu – người xuất thân từ xã hội Tinh tế, nơi công nghệ cao chi phối tất cả.

Trong mắt Hạ Diễm, mọi vật trên đời đều có linh hồn. Ngay cả đá cũng có thể hóa thành tinh linh, huống chi là nhân vật trong một ảo cảnh.

Cô ta bình tĩnh phân tích:

“Cẩu Đản có thiện cảm với cô, chỉ có hai khả năng. Một, cậu bé thực sự có ý thức tự chủ, có linh tính. Hai, chủ nhân của vùng đất Xám có thiện cảm với cô.”

“Chủ nhân vùng đất Xám?”

Lê Diệu khẽ nhíu mày, nhìn về phía Hạ Diễm, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc.

Thấy vậy, Hạ Diễm không còn giấu giếm nữa, thẳng thắn nói:

“Lần này chúng tôi đến đây là để tìm kiếm chủ nhân vùng đất Xám, giúp người đó hoàn thành tâm nguyện.”

Hoàn thành tâm nguyện... để nhận được vùng đất Xám.

Câu cuối cùng, cô ta không nói ra, nhưng Chung Ly Tiêu – người luôn đồng hành với Hạ Diễm – đã ngầm hiểu. Hắn nhìn Lê Diệu, chậm rãi giải thích:

“Chủ nhân của vùng đất Xám thường là người có vận khí lớn, được kết nối với trời đất. Tuy nhiên, vì một số lý do, trong lòng họ sinh ra oán hận, khiến vùng đất Xám hình thành.”

Hắn dừng lại, ánh mắt sắc bén quan sát Lê Diệu rồi nói tiếp:

“Cô đến từ một thế giới linh khí thấp, sức mạnh còn yếu kém, việc sở hữu vùng đất Xám là điều không thể. Nhưng tôi có thể dạy cô một môn tâm pháp, giúp cô không có đối thủ trong thế giới của mình.”

Đôi mắt Lê Diệu lập tức sáng rực, không chút do dự quỳ xuống bái sư:

“Sư phụ!”

“Khoan đã!”

Ô Thập Cửu phản ứng cực nhanh, lập tức giơ tay ngăn lại. Cô ta nhìn chằm chằm Lê Diệu, nhíu mày hỏi:

“Thế giới của cô, công nghệ chắc hẳn rất lạc hậu đúng không? Nếu cô nói cho tôi biết tất cả thông tin mà cô có, tôi sẽ tặng cô một công nghệ tiên tiến vượt xa trình độ thế giới cô.”

Lê Diệu: (⊙_⊙)

Niềm vui đến quá bất ngờ!

Hôm qua, cô vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ bé không được ai để mắt đến. Vậy mà hôm nay, cô lại trở thành nhân vật trung tâm, được cả hai phe tranh giành?!

Phản ứng của Lê Diệu cực kỳ nhanh nhạy. Cô lập tức bước đến gần Ô Thập Cửu, chớp đôi mắt to tròn, giọng điệu đầy mong chờ:

“Chị xinh đẹp, chị định tặng tôi công nghệ gì vậy?”

Chưa đợi Ô Thập Cửu trả lời, cô lại nhìn chằm chằm vào cánh tay máy của đối phương, ánh mắt tràn đầy hứng thú:

“Chị xinh đẹp, cánh tay máy của chị ngầu thật đấy! Tôi có thể lắp một cái như vậy không?”

Ngay từ đầu, Lê Diệu đã nhận ra nhóm của Ô Thập Cửu có liên quan đến công nghệ máy móc. Ví dụ như Ô Thập Cửu, cánh tay phải của cô ta là tay máy, nhưng trông y hệt tay thật, linh hoạt và mạnh mẽ vô cùng.

Chung Ly Tiêu không ngờ con bé này lại lật mặt nhanh đến thế!

Vừa rồi còn gọi hắn là “sư phụ” với ánh mắt sùng bái, vậy mà chỉ trong chớp mắt, đã thân thiết chạy sang bên Ô Thập Cửu, ngọt ngào gọi người ta là “chị xinh đẹp”.

Đúng là một cây cỏ mọc đầu tường*!

Chung Ly Tiêu nhìn sang Hạ Diễm, cả hai chỉ trao đổi ánh mắt, nhưng đã cùng đi đến một kết luận:

Cô bé này thật sự láu cá!

Nó không hề đơn giản. Ngay từ đầu, nó đã tính toán đứng giữa hai bên, khéo léo lấy lợi ích từ cả hai. Không lạ khi chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, nó đã chiếm được thiện cảm của NPC trong vùng ảo.

Chung Ly Tiêu trầm giọng hỏi:

“Cô bé, cô tên là gì?”

Lê Diệu cười rạng rỡ, đôi mắt cong lên như vầng trăng non:

“Sư phụ cứ gọi tôi là Lê Lê là được rồi! Mà sư phụ, ngài định dạy tôi tâm pháp gì thế? Tôi có thể tự chọn không?”

Chung Ly Tiêu: “…”

Cái con nhóc này!

Rõ ràng vừa nghiêng về phía Ô Thập Cửu, vậy mà vẫn trơ trẽn quay sang hắn hỏi xin tâm pháp? Nó tưởng hắn là bùn đất, không biết tức giận sao?

Hắn cười nhạt, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ:

“Tâm pháp và cánh tay máy, chỉ được chọn một.”

Lê Diệu tròn mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc:

“Tại sao?”

Cô nghiêng đầu, như thể thực sự không hiểu:

“Chẳng lẽ sư phụ hối hận, không muốn dạy tôi tâm pháp? Hay là chị xinh đẹp không muốn tặng tôi công nghệ mới?”

(*Cỏ mọc đầu tường: Thành ngữ ám chỉ người hay thay đổi lập trường, gió chiều nào theo chiều đó.)

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.