Con trai thứ ba gào lên giọng đầy uất ức và phẫn nộ:
"Tập võ cực khổ lắm! Chiến trường thì đầy rẫy nguy hiểm! Nếu thật sự là mẹ ruột, sao mẹ lại nỡ đẩy con mình vào chỗ chết?"
Tiểu Muội cũng oán trách, đôi mắt long lanh nước:
"Mẹ không thương con! Con yêu một nghệ nhân dịu dàng, đa tình, nhưng mẹ lại nhẫn tâm chia rẽ bọn con! Nếu là mẹ ruột, mẹ sẽ không làm vậy!"
Những lời buộc tội nối tiếp nhau vang lên. Mọi người xung quanh Lạc Minh Duyên càng lúc càng đông, vây chặt lấy cô ấy, ai nấy đều mang theo ánh mắt phẫn nộ, uất hận.
"Cô ta không xứng làm mẹ!"
"Chính cô ta đã đẩy con mình vào khổ đau!"
"Đạo trưởng! Xin hãy trừng phạt cô ta! Khiến linh hồn cô ta tan biến mãi mãi!"
Những tiếng gào thét hòa lẫn vào nhau, như hàng vạn lưỡi dao đâm xuyên qua tim Lạc Minh Duyên.
Trong cơn đau đớn cùng cực khi bị đạo sĩ hành hạ, linh hồn cô ấy dần tan thành mây khói, mang theo nỗi phẫn uất và tuyệt vọng tột cùng.
Không biết bao lâu trôi qua, khi ý thức quay về, Lạc Minh Duyên thấy thế giới trước mắt đã hoàn toàn đổi khác.
Không còn tiếng người. Không còn sức sống. Không có lấy một ngọn cỏ xanh.
Cả thế giới chết lặng.
Giờ đây, cô ấy không còn là Lạc Minh Duyên dịu dàng, kiên cường ngày nào nữa. Đôi mắt đỏ ngầu, đầy cuồng loạn, tràn ngập thù hận.
Cô ấy gào lên. Tiếng gào xé tan không gian tĩnh lặng, mang theo tất cả oán hận và uất ức dồn nén bấy lâu nay.
Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ma-cua-toi-lien-thong-voi-dia-phu/2711126/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.