Cao Lãng tính tình vô tư, nghe Ngụy Ni nói vậy thì tưởng cô ấy không để ý, lập tức vui vẻ nói: "Vậy chúng ta quay lại đi, chơi tiếp. Tôi còn chưa chơi đủ mà."
Ngụy Ni gật đầu, cô ấy cũng muốn quay lại để tận hưởng cảm giác cơ thể khỏe mạnh, thoải mái thêm một lần nữa. Cô lấy điện thoại ra, định mua vé lần nữa, nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy choáng váng. Mắt cô bắt đầu díu lại, không thể mở nổi.
Cô ôm đầu, lùi lại vài bước, tựa vào tường, thở hổn hển: "Tôi buồn ngủ quá, mắt không mở nổi, cũng không đi được."
Tiêu Dao thấy vậy, nghĩ rằng Ngụy Ni có thể do tâm trạng thất vọng vì mắt vừa có lại lại mất, khiến cô cảm thấy không thoải mái. Vội vàng bước đến đỡ Ngụy Ni, Tiêu Dao nhẹ giọng nói: "Để tôi đưa cô vào sảnh nghỉ ngơi, ở đó cô có thể nghỉ một lát."
Ngụy Ni gật đầu, khẽ cảm ơn: "Cảm ơn cô."
Ba người cùng vào sảnh nghỉ. Vừa ngồi xuống, Ngụy Ni đã nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, Ngụy Ni thấy mình chưa từng đặt chân vào phó bản Tận Thế Cực Hàn. Cả cuộc đời cô bị giam hãm trong một thị trấn nhỏ, sống một cuộc sống bị bó buộc, không thể thoát khỏi nhà chồng. Mọi thứ đều tối tăm, tủi nhục.
Chồng cô ngày càng bạo lực. Mất một con mắt, gãy răng chỉ là chuyện nhỏ. Cô phải chịu đựng vô vàn trận đòn, những vết thương trên cơ thể ngày một nhiều hơn, đau đớn đến mức không thể tưởng tượng nổi. Trong vài năm nữa, cô sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ma-cua-toi-lien-thong-voi-dia-phu/2713326/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.