Mai Lương cắn môi, không dám nói hết câu.
Trước đây, khi còn ở Tử Tiêu Quan, nàng từng từ chối vô cùng dứt khoát. Thế nhưng những ngày qua, càng suy nghĩ, nàng lại càng hối hận.
Nàng đã tìm gặp lang trung, và sự thật được phơi bày khiến lòng nàng lạnh buốt: thân thể nàng vốn yếu ớt, từ nay về sau không thể mang thai được nữa. Tuổi thọ cũng vì vậy mà giảm sút đến hai mươi năm. Quãng đời còn lại, nàng chỉ có thể sống lay lắt trên giường bệnh, chẳng khác gì đoá hoa tàn héo trong gió sương.
Ông Mai – cha nàng – nhìn con gái bằng ánh mắt lạnh như băng, giọng nói không chút cảm xúc vang lên:
"Không thể. Đại tỷ tỷ của con đã đưa linh dược trực tiếp cho cha mẹ dùng rồi, không còn phần dư nào cho con cả. Viên còn lại, đã được dâng vào cung cho bệ hạ."
Nghe đến đây, Mai Lương như bị sét đánh giữa trời quang. Cả người nàng mềm nhũn, khuỵu gối ngã xuống đất, trong lòng trống rỗng và tuyệt vọng đến tột cùng.
Mười năm sau. Mai Anh đã tu luyện mười năm trên đảo tiên Bồng Lai. Giờ đây, nàng đã đạt đến cảnh giới Kim Đan, tiên khí quanh thân mờ ảo như khói sương. Sư phụ nàng bói quẻ, nói rằng duyên trần của nàng vẫn chưa dứt, khuyên nàng nên quay về trần thế một chuyến. Mai Anh từ biệt sư phụ, cưỡi tiên hạc băng qua biển cả mênh mông. Nàng không còn là cô gái tuyệt vọng, oán hận năm xưa. Giờ đây, nàng điềm đạm, thanh thản, toát lên vẻ cao nhã phi phàm. Bộ đạo bào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-ma-cua-toi-lien-thong-voi-dia-phu/2713439/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.