136.
Chờ hai người trở lại phòng, Nhạc Diểu đem chuyện phát sinh hai năm rõ mười nói với Tư Mộc, Tư Mộc im lặng hồi lâu, sắc mặt đột nhiên suy sụp, ai oán nói: "Vưu trưởng lão biết rồi? Xong... Ta tiêu đời rồi."
Nhạc Diểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Tư Mộc nói: "Vưu trưởng lão với ta, cũng giống như sư phụ ngươi với ngươi...Bộ ngươi muốn bị sư phụ ngươi biết được việc này sao?"
Nhạc Diểu lo nghĩ, nói: "Hắn biết cũng tốt, còn nếu không biết, sau khi mọi chuyện ở Võ Lâm minh kết thúc, ta cũng phải chính miệng nói cho hắn."
Tư Mộc ngốc lăng: "Ngươi ngươi ngươi muốn làm gì??"
Nhạc Diểu hỏi hắn: "Chẳng lẽ ngươi muốn giấu giếm cả đời ?"
Tư Mộc: "Nhưng mà..."
Lão giáo chủ chỉ có một mình hắn là con trai, nếu để Vưu trưởng lão trong giáo biết được chuyện này, thế nào cũng muốn tự tay xé xác hắn ra.
Nhạc Diểu nói: "Ta giấu không được."
Tư Mộc nghe Nhạc Diểu nói như vậy, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút sợ hãi, nhưng lo lắng Nhạc Diểu sẽ tỏ ra tức giận với thái độ ba phải của mình, nhịn không được giương mắt vụng trộm nhìn hắn, lại thấy Nhạc Diểu vẫn là bộ dáng chững chạc nghiêm trang kia, khẽ nhíu mày, nói: "Ta hận không thể lập tức nói cho người trong thiên hạ biết việc này."
Tư Mộc: "..."
Nhạc Diểu: "Đến lúc đó nếu ngươi muốn đổi ý, cũng muộn rồi."
Tư Mộc: "... Mấy ngày không thấy ngươi đùa giỡn lưu manh, còn cho rằng ngươi đứng đắn hơn một chút."
Nhạc Diểu rốt cuộc không nhịn được nữa, cười lớn.
Tư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-minh-chu-ngay-dem-bi-trom-vieng-tham/2416255/chuong-136-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.