Đây là một ngày bình thường của hầu hết mọi người.
Đây cũng là ngày mà Du Dần trút được gánh nặng cũng là ngày cuộc sống bình yên của anh bị đảo lộn.
Anh ngồi trên mặt đất, sợ hãi nhìn thấy những giọt nước mắt kinh hoàng và đau khổ của mẹ. Hít một hơi thật sâu, anh mơ hồ nhận ra cái gì đó đang rời bỏ anh.
Không biết trôi qua bao lâu, Du Dần lau mắt, lấy điện thoại di động ra và bấm ba chữ số.
Khi mẹ thấy hành động của anh, bà vội phản ứng chạy đến cướp đoạt di động của anh. Du Dần đứng dậy, né tránh bà.
"Con không được...." Mẹ anh nghẹn ngào: "Đừng.... xin con..."
Nước mắt bà rơi mãnh liệt, bà đã mất quá nhiều thứ trong một ngày rồi.
Điện thoại được kết nối, Du Dần bình tĩnh đầu thú: "Xin chào, tôi muốn đầu thú, tôi vừa giết bố tôi."
Sự bình tĩnh của anh không giống của cậu thiếu niên 15 tuổi nên có, đáy mắt anh sâu như hồ nước tĩnh mịch.
Nhìn anh thông báo rõ địa chỉ, ngắt điện thoại, mẹ anh trượt xuống đất mà nước mắt cứ tuôn rơi, linh hồn như thể bị rút cạn, xung quanh chỉ còn khoảng trống tối tăm.
Không lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên khắp hẻm nhỏ.
Du Dần nhìn mẹ bần thần dưới đất, anh quỳ trước mặt bà, dập đầu một cái thật mạnh
"Mẹ, con xin lỗi", anh nói thầm trong lòng.
Một loạt tiếng bước chân vang lên phía sau, Du Dần hồi thần lại.
Anh rùng mình, đôi môi run rẩy, dụi đôi mắt đỏ của mình. Hóa ra anh cũng rất sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-trong-long-em-co-quy/309760/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.