“Lợi Lợi thúi, cô đợi đấy. Ít nhất 3 ngày tôi sẽ không để ý đến cô”. Vừa đi cô vừa tức giận mà hàn toan không chú ý đến đằng sau dang có một chiếc ô tô đi theo sau cô.
Kitttttttttttttt
An Tuyết Thần nhìn chiếc xe dát vàng đang dừng lại trước mặt mình, cô liền nhận ra chủ nhân của chiếc xe đó.
Phàm Ngự mở cửa xe ,nhìn khuôn mặt như đang phát điên của An Tuyết Thần nói: “Lên xe, tôi đưa cô đi thăm cha mẹ cô”.
“Ấy, không cần đâu, tôi đi một mình là được rồi”. An Tuyết Thần lên tiếng từ chối.
Phàm Ngự nhìn cô một chút rồi mở miệng
“cô chắc chắn, bọn họ vẫn ở cái bệnh viện tồi tàn đó sao?”
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, muốn mở miệng đáp lại. Hắn đã đưa c cha mẹ chuyển đi chỗ khác. Cô kích động bước lên phía trước
“Phàm Ngự, anh đưa cha mẹ tôi đi đâu rồi?”
“Lên xe”
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự rồi quyết định lên xe
“Phàm Ngự, anh đưa họ đi đâu rồi. Chẳng phải tôi rất nghe lời sao? Ì sao anh lại bắt họ chuyển đi như thế?”
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần kích động như vây, anh cười nhạt. Một lúc sau, xe của anh dừng lại trước cửa một ngôi nhà, hỏi xem có phải là nơi đỗ xe hay không.
Phàm Ngự và An Tuyết Thần xuống xe. An Tuyết Thàn nhìn bệnh viện trước mắt. Anh ta sẽ không đưa cha mẹ mình đến bệnh viện này chứ? Bệnh viện này rất đắt tiền.
Nhìn bộ dạng choáng váng của An Tuyết Thần, đầy nhẹ cô đi vào trong
“Phàm tổng, thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-tu-nong-bong-tong-giam-doc-tha-cho-toi-di/2396548/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.