Sau này, cứ mỗi lần hồi tưởng lại, Winnie thấy những gì diễn ra mấy phút sau đó dường như chỉ còn là một khoảng mờ. Đầu tiên cô nhớ mình đang quỳ trên đất, khăng khăng đòi uống dòng nước ấy, và điều tiếp theo cô biết là cô bị ai đó túm lấy và ném đi, trong khi vẫn đang há hốc mồm kinh ngạc, rồi thấy mình đang ngồi trên cái lưng nhấp nhô của con ngựa già béo ú đó. Miles và Jesse lóc cóc chạy theo hai bên, còn bà Mae thì hổn hển nắm dây cương chạy đằng trước.
Trước đó Winnie thường bị ám ảnh với những giấc mơ cô bị bắt cóc. Nhưng chưa từng có giấc mơ nào giống như thế này, khi mà những kẻ bắt cóc trông cũng hãi hùng không khác gì cô cả. Cô lúc nào cũng tưởng tượng ra cảnh một đoàn gồm toàn gã đàn ông lực lưỡng để ria mép dài đen nhánh cuốn cô vào một cái chăn rồi vác đi như vác một bao khoai tây trong khi cô van xin cầu tha mạng. Nhưng thay vì thế, người cầu xin đây lại chính là họ, bà Mae Tuck, Miles và Jesse.
"Làm ơn, con... cưng, cưng à... đừng sợ." Đó là tiếng bà Mae vừa chạy vừa ngoái đầu gọi với ra sau. "Chúng ta... sẽ không làm hại con đâu... dù có đổi cả thế giới này cũng vậy."
"Nếu em... gào lên hay làm gì đó" tiếng Jesse "Ai đó sẽ nghe thấy và... nguy hiểm lắm."
Và Miles nói, "Tụi anh sẽ giải thích cho em biết... nhưng phải đi xa đã."
Winnie không nói nổi nên lời. Cô bé bám chặt vào yên ngựa kinh ngạc nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-tuck-bat-tu/425925/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.