Không ngờ anh sẽ dừng lại, Xuân Tảo giật mình đứng yên tại chỗ.
Thấy cô gái đằng sau cứ đứng đực ở đó, Nguyên Dã chống một chân rồi xuống xe.
Anh xoay người một tay giữ xe, có vẻ như đang đợi cô.
Trong ngõ nhỏ không thông gió, thiêu thân liều mình lao vào ánh đèn đường phát ra tiếng động khe khẽ.
Nhưng chỉ một xíu âm thanh đó thôi cũng đủ khiến Xuân Tảo tỉnh táo lại, cô nhanh chân chạy tới.
Đang định khách sáo chào một câu như mọi khi thì chàng thiếu niên đã bỏ qua lời mào đầu, hỏi cô với vẻ kỳ quái: “Sao giờ này cậu vẫn còn ở bên ngoài?”
Xuân Tảo nghe hiểu ẩn ý đằng sau câu ấy, thời điểm này lẽ ra học sinh nên ngoan ngoãn ở trong nhà —— đặc biệt là người như cô.
Chắc anh chỉ vô tình bật ra câu đó thôi nhưng cách hỏi hơi giống kiểu người lớn tra hỏi dường như đã đụng phải vảy ngược của cô, hơn nữa người hỏi lại là người khiến cô bạn mình phải chờ suốt từ sáng tới giờ nên Xuân Tảo có phần giận dỗi: “Chẳng phải cậu cũng vậy đấy sao?”
Nghe thấy thế, Nguyên Dã bật cười.
Nụ cười tươi rói như trên tấm ảnh thẻ luôn thường trực trên bảng vàng vinh danh ở trường, hàm răng đều tăm tắp trắng đến loá mắt.
Anh hơi rũ mắt, hình như có chút ngại ngùng, khi ngước lên, anh thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, đúng vậy nhỉ.”
Sự thản nhiên của anh khiến khí thế của Xuân Tảo ngay lập tức mất sạch, cô hạ giọng lầu bầu: “Về thôi.”
Hai người sánh vai nhau đi về,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nha-vua-co-doi-tai-lua/2592246/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.