Được viên kẹo an ủi nên Diệp Lâm Tây yên lặng ngồi trong xe. Mà tài xế nãy giờ rời đi cũng nhanh chóng có mặt.
Tài xế hỏi: “Phó tổng, bây giờ chúng ta về thẳng nhà sao?”
Phó Cẩm Hành quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấp giọng nói: “Có phải đến giờ em vẫn chưa ăn tối không, có muốn ăn chút gì đó không?”
Thực ra lúc đầu anh chỉ tiện hỏi mà thôi, khẩu vị của Diệp Lâm Tây anh cũng đã biết, lúc nào cũng chỉ gảy gót ăn vài miếng.
Đúng là dạ dày chim.
Nhưng hôm nay anh vừa hỏi xong, Diệp Lâm Tây đã trầm ngâm, nói: “Tôi muốn ăn mì.”
Ngay cả Phó Cẩm Hành cũng không cầm được lòng, nhìn cô hai cái.
Diệp Lâm Tây lẩm bẩm: “Không phải là anh hỏi tôi muốn ăn gì không sao?”
Thực lòng mà nói, lao động thật khiến người ta đói chết đi được.
Thường thì cô ở nhà hoặc ngồi trong văn phòng, không cần tốn sức lực, luôn không biết cảm giác đói là gì. Hôm nay chỉ mới bỏ bữa trưa và bữa tối thôi mà. Lúc này lại cảm thấy cái bụng đang đói meo.
Hơn nưa, cô chỉ bất chợt muốn ăn một bát mỳ nóng hổi, nước dùng thơm phức mà thôi.
Ý nghĩ này vừa lướt qua trong đầu, bụng Diệp Lâm Tây đột nhiên phát ra tiếng “ùng ục” đáp lại suy nghĩ của cô.
Vốn dĩ trong xe rất yên tĩnh.
Âm thanh đột ngột này đã phá vỡ sự im lặng.
Không phải chứ, đây là bụng cô đang kêu?
Diệp Lâm Tây kinh ngạc nhìn xuống bụng.
Như thể để phá vỡ hy vọng chanh sả cuối cùng của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhac-ca-the-gioi-den-truoc-mat-em/807560/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.