Nhạc Phi nghĩ thầm: “Không hiểu người lạ mặt này vào nhà ta có việc gì!”.
Sau khi để gói đồ xuống, người ấy thở một hồi rồi nói:
- Chẳng biết đây có phải là nhà Nhạc Phi không?
Nhạc Phi gật đầu:
- Dạ đúng! Chẳng hay ngài hỏi Nhạc Phi tôi có chuyện gì?
Người ấy nghe nói, vội quỳ thụp xuống đất lạy và thưa:
- Tiểu đệ đây nghe danh tôn huynh đã lâu, muốn đến học thêm chút ít võ nghệ, mãi đến hôm nay mới tìm gặp được. Nếu tôn huynh vui lòng cho kết nghĩa kim bằng, đệ sẽ ở lại đây để đợi lúc nào rảnh rang nhờ huynh chỉ cho đôi chút võ nghệ. Chẳng hay ý tôn huynh ra sao?
Nhạc Phi nói:
- Người muốn vậy thì tôi rất sẵn lòng, nhưng không biết quí danh tính là chi, năm nay bao nhiêu tuổi?
Người ấy đáp:
- Đệ là Hồng Quảng tên Vu Công, năm nay được hai mươi hai tuổi.
Nhạc Phi nói:
- Vậy tôi lớn hơn một tuổi.
Hai người ra giữa trời, lạy tám lạy kết nghĩa kim bằng rồi Vu Công lấy ra hai trăm lượng bạc trao cho Nhạc Phi, nhưng Nhạc Phi từ chối không chịu nhận lãnh. Vu Công nài nỉ nói:
- Đã là nghĩa đệ huynh, của em với của anh cũng như một, xin tôn huynh đừng câu nệ.
Nhạc Phi từ chối năm bảy phen không được bất đắc dĩ phải tạm nhận số bạc ấy, đem vào trong giao cho mẹ tạm cất giữa rồi trở ra chuyện vãn với bạn mới.
Vu Công lại hỏi:
- Chẳng biết nhà có mâm to không, xin đại huynh cho đệ mượn ba cái.
Nhạc Phi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhac-phi-dien-nghia/1927143/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.