Nói câu này là có ý gì?
Vốn trưởng thành thì nên độc lập, nếu về sau cô không để ý đến cậu vậy chẳng lẽ cậu không ghi hình, không làm việc, không sống nữa?
Tâm trạng Lâm Tri Vi rất vất vả mới ổn định được lại bị cậu làm loạn, không hiểu sao trong lòng cô có hơi tức giận, thế nhưng chỉ là hơi tức giận một chút. Nhưng đến khi cô ngẩng đầu cẩn thận nhìn mặt cậu thì lúc đó cô thật sự muốn bùng nổ.
Thế nhưng cậu thật sự để mặt mộc!
“Sao lớp trang điểm của em lại thế này?”
Lục Tinh Hàn dứt khoát thừa nhận: “Không trang điểm.”
“Vậy bộ quần áo này…”
“Em tự mặc.”
Cậu hơi mở rộng cánh tay, thân hình tỉ lệ hoàn mĩ hiện ra, cậu phủi phủi măng sét thêu hoa văn, thậm chí còn đi một vòng trước mặt cô: “Không có vấn đề đúng không? Em không cần người khác cũng mặc được.”
Lâm Tri Vi tức đến nỗi đỏ cả mắt: “Vậy em đến đây làm gì?”
Lục Tinh Hàn ủ rũ cúi thấp đầu xuống: “Tìm chị trang điểm cho em.”
“Vừa rồi em còn nói không cần người khác cơ mà?”
“Nhưng chị không phải người khác.”
Cho dù nói như thế nào thì cậu luôn có lý do để đối phó.
Sau vài câu trả lời của cậu khiến Lâm Tri Vi đau cả đầu đau cả ngực. Lúc trước phân công đồng nghiệp, cô đối mặt với câu hỏi “Lục Tinh Hàn không phối hợp thì làm sao?”, cô còn trả lời cứ để cậu để mặt mộc, bây giờ được lắm, thằng nhóc con này còn dám nghênh ngang đứng trước mặt cô.
Là cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhai-con/868723/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.