Mẹ Trần gói lại một túi đồ khổng lồ đưa cho Nại Nam Hy.
- Cái này của nhà trồng được, mang lên đó nhớ ăn hết đấy. Con gái cũng lớn rồi, đừng có động tý giận dỗi lại chạy về nhà mẹ, người ta cười cho đấy.
Nại Nam Hy quay mặt sang nhìn “người ta” đang đứng bên cạnh. Còn vui vẻ nở một nụ cười nữa chứ, thật muốn đấm cho mấy cái.
Nụ cười trên môi mẹ Trần có vẻ gượng gạo, hốc mắt đã muốn sưng đỏ lên.
Trên thế gian này, chẳng có cuộc hội ngộ nào mà vĩnh viễn không phải chia li. Khoảng cách dù chỉ là vài chục cây số ngắn ngủi nhưng tưởng như mỗi người đang đứng trên một hành tinh cách nhau mấy vạn năm ánh sáng vậy.
Tuổi già, đã chẳng còn ước nguyện gì hơn là được cùng con cháu ở một chỗ, gia đình đoàn viên.
Nại Nam Hy mỉm cười nắm lấy đôi tay nhăn nheo của mẹ, kéo bà ôm vào lòng.
- Mẹ, hay là mẹ dọn lên thành phố T ở cùng con, đi.
Mái tóc mẹ Trần đã bạc phân nửa, khuôn mặt không giấu nổi những vết hằn của thời gian, mùi nắng gió vẫn vương trên từng mảnh áo mẹ. Mẹ Trần cười phúc hậu đưa tay vuốt tóc Nam Hy.
- Mẹ già cả rồi, lên đó sống không quen. Thôi thì chúng bay cứ thỉnh thoảng về chơi rồi nhanh nhanh cho mẹ bế cháu đi.
Thực là, người làm mẹ nói ra câu này cũng dễ hiểu thôi mà. Nại Nam Hy hắng giọng buông mẹ cô ra, Nam Khải đứng bên cạnh vẻ mặt bình thản đến hờ hững.
Nhưng mà Nam Tư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nham-mat-lai-noi-yeu-anh-di/2294987/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.