Ghen là một nghệ thuật khi người ta biết sử dụng nó như một lợi thế. Về một mặt nào đó, đối với một số người có thần kinh cảm xúc thô, ghen lại trở thành một thảm họa khôn lường.
Tan sở, cô hí hửng nhắn tin cho anh, mưu đồ một buổi hẹn hò lãng mạn, tiện thể dỗ dành kẻ - đang - ghen là anh.
“Honey, đi ăn với em đi.”
“Không đi.” Gần như rep ngay lập tức.
“Tại sao?”
“Đi với thằng kia kìa.” Lại với tốc độ sấm sét.
“Thằng nào?”
“Đồng nghiệp đó.” Ở đây dường như có mùi thuốc súng.
“Tại sao em phải đi với anh ta?”
“Thế tại sao phải đi với anh?”
Cô: Đứng hình năm giây.
Trước khi bước chân vào tình yêu đầu đời với anh, cô đã có hàng ngàn hàng vạn lần tự tưởng tượng về câu chuyện tình yêu sặc mùi công chúa của mình. Khi có một chàng trai xuất hiện với vai trò của người thứ ba, nam chính sẽ có cơ hội nhận ra giá trị thực sự của cô nàng mà anh ta vẫn luôn cho là “không ai thèm ngó”. Sau đó sẽ là chuỗi ngày ngọt ngào vì chiến dịch giành lại lãnh thổ của chàng trai. Chẳng phải khi ghen các chàng trai sẽ tỏ ra cực ngầu sau đó giữ chặt lấy cô nàng của mình với minh chứng: “Cô ấy là của tôi” đó sao? Nhưng mà sự thật thì luôn luôn phũ phàng. Và đôi khi nó không để cho con người ta kịp chuẩn bị để chống đỡ.
Cô suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng nặn ra được một lý do tương đối là… có lý.
“Vì em ăn rất xấu.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nham-mat-nho-mo-mat-yeu/555882/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.