Cô đời sống qua một đời, tâm hồn sớm đã trong còn sự non trẻ, Phàm Ngụy Thần tính cách như vậy, cũng không phải là có gì mới mẻ, bởi vì từ nhỏ không ai quan tâm, lớn lên sinh ra mặc cảm, hình thành nên Phàm Ngụy Thần đơn độc như bây giờ.
Phàm Ngụy Cảnh vỗ vỗ lưng cô, ánh mắt nhìn cô chứa không ít tình cảm:" Em có muốn trở về nghỉ ngơi không?"
Vừa nói xong, bà nội liền xen ngang, nói trời đã tối hắn và cô vẫn nên ở lại một đêm.
Tối đó, nằm trong căn phòng quen thuộc, nhưng lại tựa như mới lạ, nghe tiếng hít thở đều của Phàm Ngụy Cảnh sau gáy, cô cũng có chút an lòng.
Giữa đêm khát nước, cô vô tình đi ngang phòng Mary thấy vẫn sáng đèn. Tưởng như cô bé giận nên không ngủ được nào ngờ cô bé đang đọc sách.
Mà sách này, cái bìa này, "Cùng anh theo đuổi một đời bình an" không lẫn vào đâu được! Đó là của cô viết!
Nghe tiếng mở cửa, cô bé giấu đi quyển sách, ngước mắt xanh nhạt nhìn cô:"Sao chị không gõ cửa?"
Cô mím môi:" Chị quên."
Thấy giữa cô và Mary không có chủ đề nào chung, cô lại nhớ đến quyển sách ấy, hơi tò mò hỏi: "Sách em đọc.."
Mary giương mắt lạnh nhạt nhìn cô:" Là sách tâm lý tuổi mới lớn, chị qua rồi, không cần quan tâm."
Cô "à" một tiếng.
Sách cô viết mà cô bé bảo cô đừng quan tâm.
"Em rất yêu Ngụy Cảnh sao?"
Mary thấy cô có chút phiền phức nhưng trong lòng cô bé có quá nhiều gánh nặng nếu không nói ra khó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nham-mat-van-thay-anh/2384644/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.