Quả như lời anh nói, rất nhanh anh đã đưa cô ra khỏi trung tâm thương mại an toàn.
Nhưng đây lại là cửa sau trong một con hẻm vắng người, thường chỉ có nhân viên phục vụ mới sử dụng cửa này.
" Tôi chỉ có thể đưa cô đến đây thôi, cô gọi người của cô đến đón nhé, nói với họ là đến cửa ra P3"
" Được...à nhưng tôi không có điện thoại".
Nếu mà có điện thoại thì cô đã gọi cho thuộc hạ ngay từ lúc chạy đến khu hàng đồ lót của anh rồi chứ cần gì anh giúp nữa chứ.
Thật ra điện thoại của cô luôn do trợ lý cầm hộ.
" Haizzz...dùng của tôi đi".
Anh nhanh chóng rút điện thoại đưa cho cô
" Nhưng...".
Cô nhìn anh rồi lưỡng lự
" Đừng nói với tôi là cô không nhớ số nhé"
" Có nhớ, nhưng chỉ nhớ số của trợ lý mà giờ chắc anh ta chết trên kia rồi "
" Chết...chết sao...thế giới của tài phiệt thật đáng sợ"
" Vậy anh cũng sợ tôi sao?".
Cô đứng khoanh tay nhìn anh, nhướn mày hỏi
" Sợ sao?...sao có thể chứ, nhìn cô vừa rồi hệt như một con thỏ con chạy trốn vậy"
Bạc Cơ nghe anh ta nói vậy thì trợn tròn mắt, lần đầu tiên trong đời có người so sánh cô với thỏ con, trước nay ai gặp cô cũng khúm núm như gặp hùm.
Anh chàng này quả là to gan lớn mật khiến cô cũng cạn lời.
" Bọn mày.
tìm bên kia đi, chết tiệt thật, con nhỏ này mọc cánh sao"
Cả anh và Bạc Cơ đều bị tiếng nói đó là giật mình.
Anh vội kéo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nham-thieu-hoai-anh-chay-dau-cho-thoat/2038494/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.